Năm Mộ Mai mười sáu tuổi, cô bắt đầu bước vào cuộc sống của Vưu Liên Thành. Khi anh đá bóng thì cô giữ đồ đạc nước uống cho anh; lúc anh đánh tennis thì cô nhặt banh; thời điểm anh và bạn bè đi du lịch, cô lại thành culi xách hành lý... Cho dù lúc họ sống chung ở khu phố cổ ở London, hầu hết mọi chuyện liên quan đến đời sống của anh đều do một tay cô lo liệu.
Song, chia xa ba năm rưỡi, thì giờ đây anh lại xuất hiện trước mặt cô với tư thái thế này…
Khi xuống xe bus, anh che chở bên người cô, khi đi trên lối dành cho người đi bộ thì anh nhường cô đi ở phía an toàn nhất. Còn hiện tại, anh đang cúi đầu gắp những miếng ớt cay từ bát mì ra cho cô, động tác còn rất đỗi thành thạo.
Mộ Mai giật lấy bát mì của mình, cô sợ hành động này của anh là vì một cô gái cũng thích ăn mì cà chua trứng gà nhưng không thích ăn cay khác ngoại trừ cô ra.
Ban đầu Vưu Liên Thành giật mình, sau đó sắc mặt dần sa sầm. Có đôi tình nhân ngồi bàn bên kia, cô gái đang vui vẻ để bạn trai gắp ớt ra hộ mình.
Lâm Mộ Mai không ăn cay được, nhưng lại cố lấy gắp miếng ớt cho vào miệng mình. Ôi cay quá đi mất, cay đến mức cô nhăn cả mặt mày.
Cô ngồi đối diện anh, vị ớt cay làm môi cô đỏ mọng, tươi thắm hơn thường ngày gấp mấy lần. Bỗng dưng anh đổ người về phía trước, một tay giữ lấy gáy cô, in môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497666/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.