Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, nhưng đối với Vũ Ánh Nguyệt, chẳng khác nào một cực hình. Cô ta phải chứng kiến người mình yêu thương chăm sóc cho người khác, trong khi bản thân chỉ có thể ngồi nhìn. Càng như thế cảm giác hận ý đối với Ngọc Anh lại càng tăng lên.
Hoàng Nam đưa Ngọc Anh về đến trước cổng lớn. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt họ, tô điểm thêm nét quyến rũ và say đắm. Anh chu đáo mở cửa xe, nhưng Ngọc Anh vẫn ngồi im, đôi mắt đen láy long lanh nhìn anh. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh, cảm nhận từng đường nét nam tính.
Hoàng Nam khẽ nhướng mày, cúi thấp hôn lên môi cô. Ngọc Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cô đáp lại nụ hôn của anh, quên hết mọi thứ xung quanh. Bàn tay Hoàng Nam nhẹ nhàng lướt trên eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Nhưng khi bàn tay anh bắt đầu di chuyển lên trên, Ngọc Anh đột ngột đẩy anh ra. Không gian chật hẹp trong xe khiến Hoàng Nam không thể hành động tự do.
“Đừng.” cô thì thầm, đôi mắt long lanh tỏ ra cảnh giác.
Hoàng Nam thở dài, thật hận không thể mang cô theo bên người 24/24. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, miễn cưỡng kìm nén chính mình.
“Được rồi.” anh nói, giọng nói trầm ấm “Mau vào nhà thôi.”
Ngọc Anh mỉm cười, mở cửa xe và bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn Hoàng Nam, tinh nghịch nháy mắt với anh. Một lúc sau như nhớ ra điều gì đó, liền kéo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lan-nua/3575427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.