Trên đoạn đường quen thuộc đó, hình bóng của hai người lúc nào cũng thấp thoáng bên nhau
"Cậu không thấy phiền à?"
"Hả?"
"Ý tôi là tại sao cứ phải đi bộ với tôi làm gì?"
"Tôi thấy quản gia John có vẻ không vui về tôi lắm!"
"Ưm...lão John hả?"
"Kệ lão ta đi!"
"Cái lão chỉ biết bày ra bộ mặt không vui chứ ai biết được lão đó đang nghĩ gì!"
"Tôi thấy quản gia John vẫn trẻ mà! Sao cậu hay gọi là lão thế?"
"Tại thỉnh thoảng lão hay càu nhàu về tôi như một ông già! Mà lão John đó trẻ ư?"
"Cũng 43 rồi đấy!"
"Lão không hay biểu hiện tâm trạng ra mặt đâu trừ khi lão vui thì lộ rõ lắm!"
"Ừ nhưng tôi vẫn thắc mắc..."
"Chân cậu cũng khỏi từ lâu lắm rồi nhỉ?"
"....."
"Cậu có thấy tôi đáng ghét không Diana?"
Anh đột nhiên ghé sát vào tai cô thì thầm khiến cô giật mình
"A..."
"Làm cậu giật mình à?"
"....."
"Ừ..."
"Xin lỗi nhé! Nhưng cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi đi Diana bé nhỏ!"
Cúi xuống hồi lâu cô mới bắt đầu nói
"Cậu không thấy tôi còn bạn để chơi nữa à..."
"Bây giờ ngoài Zoe ra chúng tôi còn chẳng được nói chuyện với nhau nhiều vì bị ba mẹ cậu ta cấm mà?"
"Cậu hỏi vậy là có ý gì?"
"Kh...không có gì chỉ hơi tò mò thôi!"
"Vậy cậu tò mò sai cách rồi đấy!"
"....."
"Cậu không thấy lạ sao?"
"Chúng ta như này cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-vo-cu/2907931/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.