Giọng nói của Ninh Tôn mang theo ý cười: “Một lúc nữa còn phải quay vài cảnh nữa, giờ có một chút thời gian nghỉ ngơi, cho nên dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho em một chút, thế nào rồi, có nhớ anh không?”
Cùng Ninh Tôn nói chuyện, trạng thái của Hứa Thanh Du đã thả lỏng hơn một chút, cô ngồi lại trên sofa, gác chân lên bàn trà, cả người buông thả: “Nhớ lắm, có phải anh đang muốn nghe em nói câu này hay không?”
Ninh Tôn ở bên kia ra dáng thở dài một hơi: “Nhưng mà lời này của em qua loa quá rồi, không chân thành chút nào.”
Hứa Thanh Du ha ha cười ra tiếng: “Vậy anh nói xem em nên làm gì bây giờ, bằng không thì anh về thăm em một chút đi, em sẽ cho anh xem chân thành.”
Ninh Tôn thuận miệng nói ra: “Anh mà trở về em có chịu nổi không?”
Hứa Thanh Du sứng sờ một chút, sau đó a một tiếng kêu lên: “Cái đồ lưu manh nhà anh, sao bây giờ anh lại thành bộ dạng này vậy, anh học được cái xấu rồi Ninh Tôn.”
Ninh Tôn ở bên kia trầm giọng cười cười.
Không phải là anh học được cái xấu, mà là trong xương của người đàn ông nào mà không có chút tâm niệm tà ác, mà phần tà niệm này chỉ có người phụ nữ của mình mới làm tỉnh giấc được.
Thực ra đây là một loại bản năng, triệu hồi là sẽ xuất hiện thôi.
Sau đó Ninh Tôn hỏi Hứa Thanh Du đã ăn cơm tối hay chưa, đang làm gì.
Tất nhiên Hứa Thanh Du không nói là mình chưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801810/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.