Chương trước
Chương sau
Chương Tự Chi không nán lại quá lâu ở chỗ Ninh Tôn.
Dù sao thì trong nhà vẫn còn vợ mang thai, anh ta cũng có chút không yên tâm.
Ninh Tôn đợi sau khi Chương Tự Chi rời đi, sau đó gọi điện thoại cho chị Thái, nói đại khái về lịch trình của mình ở đây, chị Thái bên kia hẳn là rất vui vẻ.
Chị nói gần đây đang bàn chuyện hợp tác cùng các nhà đầu tư, chuyện lần này Ninh Tôn đối mặt ồn ào lớn, bọn họ đang bàn triển khai hoạt động để lật tẩy hoàn toàn sau này.
Trước đó Ninh Tôn mấy lần bị tai tiếng bay khắp trời, sau đó hoàn toàn thành công xoay chuyển tình thế.
Thêm lần này, các nhà đầu tư có lẽ là yên tâm đối với anh, cho nên có một số tài nguyên cũng đều đưa sang anh.
Anh ở đây nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Hứa Thanh Du nhân cơ hội này khử trùng vết thương sau tai mẹ Ninh một lần nữa.
Mẹ Ninh có chút không nhịn được, hỏi Hứa Thanh Du hôm nay đi đến nhà tổ họ Ninh có nhìn thấy Trang Lệ Nhã không.
Hứa Thanh Du cũng không giấu diếm gì, nói đơn giản một chút về thái độ của Trang Lệ Nhã ngày hôm nay đã nhìn thấy được.
Mẹ Ninh “ồ” một tiếng, kéo dài giọng: “Xem ra bác ra tay vẫn nhẹ, lúc đó bác nên ra tay mạnh hơn nữa.”
Hứa Thanh Du bật cười: “Bỏ đi bỏ đi, bác đã đánh người ta thành như vậy rồi, đã xem như rất lợi hại rồi.”
Mẹ Ninh ngưng một chút, rồi lại nói với Hứa Thanh Du: “Trước đó người quản lý kia của Ninh Tôn gọi điện thoại cho bác, ý là muốn nói bảo Bác cùng với A Tôn quay về, bộ phim truyền hình trước đó nói đang cân nhắc đổi cho bác một vai diễn khác.”
Hứa Thanh Du ngây người, nhanh chóng hỏi: “Đổi vai diễn ạ? Đổi thành vai diễn như thế nào, tại sao còn muốn đổi vai diễn, trước đó chưa bàn bạc xong sao?”
Mẹ Ninh nhanh chóng giải thích: “Đừng vội, bọn họ nói là đổi một vai diễn hơi chính diện, nghe nói khá được yêu thích, vai diễn trước đó của bác là một bà mẹ chồng đáng ghét xảo trá, nhưng có thể là bởi vì tin tin khoảng thời gian này đưa ra, danh tiếng của bác hơi xoay chuyển một chút, bọn họ muốn nhân cơ hội này, đổi sang một vai diễn chính diện, sau đó tẩy trắng.”
Bà vẫn biết tẩy trắng, xem ra hiểu không ít.
Hứa Thanh Du kéo tay mẹ Ninh, trong giọng điệu mang theo ý cười: “Thật tốt, cuộc sống đều đang phát triển theo hướng tốt.”
Mẹ Ninh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói hơi ngậm ngùi: “Đúng vậy, đây là điều mà lúc trước bác nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”
Đợi ở đây đã nói chuyện xong, Hứa Thanh Du đứng dậy đi tìm Ninh Tôn, đúng lúc Ninh Tôn cũng đã cúp điện thoại, đang muốn đi ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Du đi đến, trực tiếp ôm eo Ninh Tôn: “Bên chị Thái nói gì vậy?”
Ninh Tôn vừa muốn mở miệng, điện thoại cầm trong tay đột nhiên vang lên.
Anh ngây người rồi cầm điện thoại lên, Hứa Thanh Du ở trong ngực anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại của Ninh Tôn.
Là Nam Nhạc gọi điện thoại đến.
Hứa Thanh Du mím môi không nói gì.
Ninh Tôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nhận điện thoai.
Giọng Nam Nhạc nói ở trong điện thoại xem như đâu ra đấy.
Nhưng so với lúc nói chuyện với Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du có thể cảm nhận được thái độ cô ta đối với Ninh Tôn đã buông lỏng rất tốt.
Cô ta hỏi Ninh Tôn việc bên đây giải quyết như thế nào rồi, sau đó lại hỏi anh khi nào thì trở về.
Ninh Tôn cũng trả lời chững chạc đàng hoàng, Nam Nhạc hỏi cái gì, anh trả lời cái đó.
Nhiều hơn một câu cũng không nói.
Bởi vì toàn bộ quá trình Ninh Tôn nhận cuộc điện thoại này đều là ở trước mặt Hứa Thanh Du, nên Hứa Thanh Du càng không có gì cảm thấy quá khó chịu.
Nam Nhạc hầu hết đã hỏi hết mọi thức có thể hỏi, sau đó lại nói: “Nếu có thời gian anh dẫn bác đến đây, chuyện lần trước chúng ta vẫn chưa nói xong, tiếp theo còn có một số chuyện muốn nói cùng với anh.”
Chuyện lần trước bọn họ nói chuyện là chuyện nghiêm túc, lần này gặp mặt có lẽ cũng là nói chuyện nghiêm túc, vậy nên Ninh Tôn liền nói một câu được.
Hứa Thanh Du biết bọn họ muốn nói chuyện tài nguyên, đương nhiên là không thể ngăn lại.
Chỉ đợi sau khi cúp điện thoại, cô bĩu môi, sắc mặt có chút xị xuống.
Đương nhiên Ninh Tôn cũng nhìn ra được, anh đưa tay sờ mặt Hứa Thanh Du: “Làm gì mà có biểu cảm này, sao vậy?”
Hứa Thanh Du hờn dỗi hừ một tiếng: “Cô ta còn gọi điện thoại cho anh, phiền chết đi được.”
Ninh Tôn cũng biết Hứa Thanh Du đây là đang ghen, lúc trước hai người cũng bởi vì chuyện của Nam Nhạc mà cãi nhau.
Ninh Tôn mỉm cười ôm Hứa Thanh Du vào trong ngực: “Anh nói chuyện với cô ta em đều nghe được mà, cô ta nói gì với anh em cũng đều nghe rõ, không có bất cứ vấn đề gì cả, hai người bọn anh chỉ là nói chuyện tài nguyên, hơn nữa xem như là gặp mặt cũng là dẫn theo mẹ anh, yên tâm đi, mẹ anh ở bên cạnh trông coi, em còn chưa yên tâm sao?”
Điều đó thì yên tâm, mà cho dù không có mẹ Ninh ở bên cạnh, Hứa Thanh Du cũng không nghi ngờ nhân phẩm và tác phòng của Ninh Tôn.
Nhưng đồ của mình bị người khác nhớ đến, khẳng định là cô vẫn cảm thấy không dễ chịu. Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không đến lúc đó em cũng đi cùng với mọi người.”
Ninh Tôn mỉm cười, cũng không từ chối: “Ngược lại cũng được, dù sao thì cũng không phải người ngoài.”
Câu nói không phải người ngoài này, Hứa Thanh Du cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hứa Thanh Du cũng không nói nhất định phải đi theo, cô không muốn nhìn thấy Nam Nhạc lắm.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du từ trong phòng đi ra, mẹ Ninh ngồi trên ghế sofa chơi game.
Có thể bởi vì vừa mới xử lý xong vết thương, tóc bà buộc lên quên thả xuống, vị trí vết thương hiện tại lộ ra rất rõ ràng.
Thế nên Ninh Tôn vừa đi ra liền nhìn thấy băng cá nhân dán sau tai mẹ Ninh.
Ngay lập tức anh liền cau mày.
Băng cá nhân cũng không hoàn toàn che hết vết thương, hai đầu vết thương vẫn có thể nhìn ra được.
Ninh Tôn đi nhanh đến, đưa tay vén tóc mẹ Ninh lên: “Bị sao vậy? Tại sao còn bị thương?”
Mẹ Ninh đang chơi game rất nghiêm túc, bị hành động này của Ninh Tôn dọa giật mình: “Ông trời của tôi ơi, con nhanh cách xa mẹ một chút, suýt nữa mẹ bị giết rồi.”?
Biểu cảm của Ninh Tôn vẫn rất nghiêm túc: “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị trí này không phải là tùy tiện làm chút chuyện gì mà có thể bị thương được.
Anh cúi người nhẹ nhàng nhìn chằm chằm sau tai mẹ Ninh.
Vết thương lộ ra trông giống như một vết trầy.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh không nói chuyện, không biết nên nói cái gì.
Cô biết chuyện này không thể giấu được, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy Ninh Tôn đã phát hiện.
Hứa Thanh Du thở dài, đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Mẹ Ninh nhanh chóng che lại vị trí vết thương bị Ninh Tôn nhìn: “Trước tiên đừng nói chuyện với mẹ, con đợi mẹ chơi xong ván game này đã.”
Ninh Tôn cũng không vội, ngồi ở bên cạnh đợi.
Mẹ Ninh tương đối gà, không đến mấy lần đã chết.
Sau đó Ninh Tôn lại bắt đầu hỏi: “Chắc hẳn là bị người khác cào phải không?”
Mẹ Ninh cười hehe, ngược lại cũng không có phủ nhận, chẳng qua bà nói: “Đây là con chưa nhìn thấy đối phương, bà ta so với mẹ còn bị thương nghiêm trọng hơn.”
Ninh Tôn một mặt hiểu rõ: “Là Trang Lệ Nhã sao?”
Mẹ Ninh hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy mà đã đoán được rồi.”
Ninh Tôn xích lại gần nhìn vết thương của bà: “Hôm nay nhìn dáng vẻ của bà ta có chút không phù hợp, chắc hẳn là bị đánh.”
Hứa Thanh Du cũng rất ngạc nhiên, hôm nay ở bên nhà họ Ninh, cô cảm thấy Ninh Tôn căn bản đều không có nhìn qua Trang Lệ Nhã.
Thế mà lại còn có thể nhớ rõ chi tiết này, cũng rất lợi hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.