Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chơi xong ván game, bọn họ cũng lên mạng xem chút tin tức.
Bên chỗ chị Thái đăng xong văn bản thanh minh dường như cũng không xoay chuyển cục diện này. Những người trên mạng đều đứng ở hai chiều hướng khác nhau.
Hứa Thanh Du xem qua các bình luận. Điều an ủi duy nhất đó là những người trên mạng không mắng miếc khó nghe như lúc trước nữa.
Cũng có một số người rất lý trí, bọn họ đang đợi sự thật được phơi bày rồi mới đưa ra kết luận về chuyện này.
Cũng vì danh tiếng tốt của Ninh Tôn, một số người vẫn sẵn sàng tin những gì mà chị Thái nói.
Ninh Tôn liếc nhìn Hứa Thanh Du, “Thôi bỏ đi, đừng xem nữa, chúng ta tiếp tục chơi game đi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được.”
Những thứ lộn xộn này thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, vẫn là chơi game có thể giúp bản thân cô cảm thấy vui hơn.
Hai người thành lập đội lại chơi thêm hai hiệp, thì điện thoại di động của Hứa Thanh Du vang lên.
Cô ngạc nhiên vì cuộc gọi đến là một số lạ, và địa điêm của số đó lại là ơ địa phương này.
Ninh Tôn cũng nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại của Hứa Thanh Du, và anh ta cũng không nói gì.
Hứa Thanh Du rất sợ số điện thoại của mình bị tiết lộ ra ngoài. Nếu không thì những anti fan của Ninh Tôn sẽ nhân cơ hội này để quấy rầy cô.
Cô ấy do dự một hồi lâu nhưng cuộc gọi của đối phương bị tắt và số đó lại gọi đến tiếp.
Hứa Thanh Du cuối cùng cũng quyết định nghe điện thoại lên và mở loa ngoài, “Alo.”
Bên đó ngập ngừng hồi lâu, mới có người nói: “Tiểu Hứa, là tôi đây.”
Hứa Thanh Du cau mày, âm thanh này đối với cô thật là xa lạ.
Ninh Tôn cũng ở bên cạnh, chốc lát anh đã nghe ra giọng đó là của ai.
Anh ta nói nhỏ với Hứa Thanh Du, “ Là trợ lý của Linda.”
9

toàn những chuyện sai sự thật. Tôi nghĩ việc này cũng ảnh hưởng đến hai người phải không. Tôi thành thực xin lỗi, lúc đó tôi không có cách nào đứng ra để giải thích cho hai người.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, cô hiểu được nỗi khổ tâm của trợ lý, “Không sao, ảnh hưởng cũng không quá lớn. Chúng tôi cũng không đi xem những tin tức đó nên không sao cả.”
Nhưng mà cuối cùng Hứa Thanh Du vẫn do dự và nói: “Cô hãy cẩn thận nhé. Chuyện trên mạng thành ra như vậy, tâm trạng của chị Linda chắc chắn không tốt. Có lẽ cô ấy sẽ trút giận vào cô, vậy nên cô phải bảo vệ tốt bản thân mình nhé.”
Bên kia đầu dây im lặng một chút rồi mới nói, “Ừ, tôi đã chuẩn bị tinh thần.”
Hứa Thanh Du cũng không tiện nói quá nhiều, chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du để điện thoại xuống, sau đó chậc chậc vài tiếng, “Ai cũng phải xui cả mấy đời mới làm trợ lý cho chị Linda.”
Tuy rằng thời điểm không thích hợp, nhưng Ninh Tôn vẫn là cười ra tiếng, “Vậy thì cô cảm thấy làm trợ lý cho tôi thì phải xui xẻo mấy đời hả?”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Làm trợ lý của anh mà bị xui xẻo sao?”
Ninh Tôn gật đầu, “Sao không xui xẻo chứ? Cô xem cô bị liên lụy thành như thế nào rồi.”
Hứa Thanh Du ánh mắt có chút kỳ quái, “Tôi chỉ xem số dư trong tài khoản ngân hàng của tôi còn bao nhiêu, còn về phần những thứ còn lại đều là giả hết. Chỉ cần có tiền trong tay mới là điều thật nhất.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du trong vòng hai giây, sau đó anh ta không nhìn nữa, và nói một câu: “Cô cũng dễ vừa lòng nhỉ.”
Hứa Thanh Du ậm ừ, “Tôi không dễ vừa lòng đâu, anh không biết tôi thích tiền đến mức nào đâu.”
Hai người họ ngừng chơi trò chơi, Ninh Tôn bật ti vi lên, nhưng Hứa Thanh Du lại không có hứng thú xem ti vi.
Cô đứng dậy đi một vòng quanh phòng nói: “Anh xem ti vi trước đi, tôi muốn xuống đó đi dạo vài vòng.”
Ninh Tôn hơi ngạc nhiên một chút, “Muộn như vậy rồi cô còn đi dạo ở đâu nữa chứ?”
Hứa Thanh Du cũng không biết vì sao, trong lòng cô như có một ngọn cỏ mọc dài, cô cứ thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Có khả năng nguyên nhân là do cuộc gọi vừa rồi của cô trợ lý kia.
Vốn dĩ chơi được mấy trận game thì đã quên đi những chuyện trên mạng. Nhưng kết quả khi cuộc gọi đó đến thì những nỗi phiền muộn lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Ninh Tôn tắt ti vi, “Tôi đi xuống với cô, cũng không còn sớm nữa, cô là con gái nên sẽ không an toàn.”
Hứa Thanh Du nghĩ là không cần nhưng Ninh Tôn đã về phòng và đi thay áo quần. Và câu không cần đó của cô ta cũng từ đó mà nghẹn xuống.
Hai người đều thay một bộ đồ vận động màu đen. Và cùng nhau xuống lầu, bọn họ cùng không đi đâu xa, họ chỉ đi dạo xung quanh công viên gần khu chung cư họ ở.
Vào thời điểm này, trong công viên có rất nhiều người, ông già và bà già đưa các em nhỏ ra ngoài chơi.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều đội một chiếc mũ, cả hai hạ thấp vành mũ xuống và di chuyển qua đám đông.
Trước đây, Hứa Thanh Du không sợ nơi náo nhiệt. Nhưng bây giờ thật sự là hết cách, cô lại không ngờ tới danh tiếng của cô lại bị hủy hoại nhanh đến thế.
Cô vẫn chưa trở thành nghệ sĩ nhưng những khó khăn của nghệ sĩ cô lại trải qua.
10

Nói xong cô bé quay người đi và chạy về phía những người bạn của mình.
Hứa Thanh Du đứng yên ở nơi đó nhìn về hướng cô bé, Ninh Tôn cũng tới nói, “Xem ra cô cũng rất thích trẻ con.”
Hứa Thanh Du cười, “Tôi chỉ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn mà thôi, còn những đứa bé lì lợm thì tôi cũng chẳng ưa gì.”
Ninh Tôn đút tay vào túi, nhìn về phía cô gái nhỏ đó, “Lúc trước nhà tôi cũng có hai đứa rất lì lợm, người lớn cũng yêu thương hết mực. Vì vậy sau khi lớn lên và trưởng thành, hai người họ không biết bên nặng nhẹ nên cuối cùng đều đã xảy ra chuyện. “
Anh ấy đang nói về Ninh Tiêu và Ninh Tương.
Mặc dù chưa hỏi thăm tình hình của hai người đó, nhưng anh ta cũng không thể kìm lòng mà nhờ Chương Tự Chi chú ý đến tình hình của nhà họ Ninh. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì đầu tiên phải thông báo cho anh ta.
Ninh Tương cũng đã được tự do. Nhưng mà bởi vì danh tiếng của cô ấy bị ảnh hưởng rất lớn nên Ninh Bang không cho cô ấy về công ty làm việc. Hình như là cô ta được ngồi không tại nhà.
Ninh Tiêu lại cắt đứt quan hệ của mình với gia đình, nhưng mà Trang Lệ Nhã cũng âm thầm tiếp tế tiền bạc cho bọn họ.
Nhưng nói cho cùng kết cục của hai người này cũng không tốt cho mấy.
Hứa Thanh Du đi theo bên cạnh Ninh Tôn, cô ấy biết Ninh Tôn đang nói về nhà họ Ninh. Lúc trước khi thân phận của Ninh Tôn bị lộ ra, cô ấy đã dành thời gian để sắp xếp những thông tin đó.
Về tình hình của nhà họ Ninh, cô đều hoàn toàn biết rõ.
Hứa Thanh Du nói, “Có một câu nói thương nhau cho lắm cắn nhau cho đau. Những người lớn tuổi căn bản là không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó, những đứa trẻ giỏi giang và hiểu chuyện, hoặc là cuối cùng bọn chúng thành tài đều được dạy dỗ mà ra, chứ không phải cứ chiều chuộng là được. “
Ninh Tôn bĩu môi, “Thế nhưng không có ai quan tâm chúng có thành tài hay không. Đối với những đứa trẻ mà nói, bọn chúng chỉ hy vọng mình được yêu thương, chiều chuộng.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, những điều này cũng khá đúng.
Cô ấy cũng mong muốn mình được chiều chuộng.
Nếu như có người cứ chiều chuộng cô cả đời thì cô ấy cũng bằng lòng không thành tài.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được yêu thương, chiều chuộng. Vì vậy cô vô cùng khao khát cảm giác đó.
Không thành tài chỉ vì cô không có chỗ dựa, nên chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Con người cô cũng không có lòng muốn cầu tiến. Nếu như có thể cô ấy vẫn muốn dựa dẫm vào người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.