Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẫn còn sớm, Hứa Thanh Du cũng không có trực tiếp nấu ăn, mà cô lại mua một ít hoa chậu trên mạng.
Hôm nay, gói hàng đã đến, chỗ bảo vệ đã lấy và đem tới nhà cho cô.
Hứa Thanh Du ngồi xổm trong phòng khách, cô đã chuẩn bị sẵn chậu hoa và đất trồng hoa, bây giờ cô chỉ cần di chuyển chỗ hoa đó vào trong.
Ninh Tôn sau chi gọi điện thoại cho chị Thái thì mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua liền thấy Hứa Thanh Du đang ngồi ở đó và bận rộn làm việc.
Ban đầu anh ấy muốn đi ra ngoài và nói về chuyện tiếp theo bọn họ phải làm mà hồi nãy chị Thái đã dặn dò.
Kết quả bây giờ thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du như vậy, hình như là cũng không quan tâm chuyện này cho mấy.
Ninh Tôn trầm lắng một chút. Vừa rồi anh ấy thuận tiện xem những bình luận trên mạng, Hứa Thanh Du bị mắng rất thảm.
Lúc trước, công ty đã công bố chuyện Hứa Thanh Du là bạn gái của anh ta, kết quả đã làm cho Hứa Thanh Du bị chửi mắng thậm tệ.
7

ở phía xa quan sát mình.
Cô loay hoay trồng mấy chậu hoa, tưới nước xong và di chuyển chúng ra ngoài ban công.
Cô ấy từ ban công đi vào mới thấy Ninh Tôn, Hứa Thanh Du mỉm cười, “Tôi có mua một ít hoa. Anh nhìn đi, trông chúng rất đẹp.”
Ninh Tôn gật đầu, “Tôi đã nhìn qua rồi, không ngờ cô lại có thú vui tao nhã này.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Rất lâu trước đó, tôi đã nghĩ nếu sau này tôi có thể sống tự lập thì tôi sẽ biến cuộc sống của mình thành cuộc sống lãng mạng và tinh tế.”
Chỉ là cô suy nghĩ có hơi sai lệch, thực tế chẳng cho cô một cơ hội nào cả. Hình như cuộc sống của cô đã trở tự lập, nhưng cuộc sống lại trở nên vô cùng bận rộn và rất hỗn loạn.
Không bất cứ sự tinh tế và lãng mạn nào cả, chỉ còn lại tiền bạc.
Ninh Tôn gật đầu, “Cô cứ như thế này là tốt rồi. Dù chúng ta ai cũng phải sống, nhưng quan trọng hơn chúng ta phải biết hưởng thụ. Sau này, bất kể ai ở bên cô họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Hứa Thanh Du cười, cô đi rửa tay, sau đó thay quần áo.
Ninh Tôn không có việc gì làm thì anh ấy sẽ không đi ra ngoài.
Anh ấy không có bạn bè trong làng giải trí. Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng nổi tiếng, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác vây quanh.
Vì vậy, thú vui ở nhà của anh ta chỉ còn ngồi xem tivi mà thôi.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi ngồi sang một bên, “Anh có biết chơi game không?”
Ninh Tôn nhìn cô, “Cô thích chơi trò gì?”
Hứa Thanh Du thuận miệng nói những trò mà cô đã từng chơi, không ngờ Ninh Tôn lại gật đầu, “Tôi biết chơi cái này, cô có muốn thành lập một đội không?”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Được chứ, tôi cũng không biết, hóa ra anh biết chơi trò này.”
Ninh Xuân lấy điện thoại ra, “Nhưng mà đã lâu rồi tôi không chơi lại, lúc trước không có chuyện gì làm tôi rất thích chơi trò này.”
Hứa Thanh Du ậm ừ, “Hồi còn đi học tôi cũng rất thích chơi, nhưng sau khi tốt nghiệp có quá nhiều việc, nên đã lâu không đụng tới.”
Thế là cả hai đều lấy điện thoại ra.
Ninh Tôn đã gỡ cài đặt trò chơi này nên phải mất thời gian để tải xuống lại.
Sau đó hai người thành lập đội. Từ trước đến nay, cô không bao giờ nghĩ đến không ngờ mình và Ninh Tôn lại ngồi đây chơi game trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng này.
Hoặc cô ấy chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình lại chơi game cùng Ninh Tôn.
Khi chơi game, Ninh Tôn không được mở mic, cũng không thích nói chuyện. Cho dù có hai người ở cạnh nhau, Ninh Tôn cũng không nói lời nào.
Nhưng Hứa Thanh Du lại nhịn không được, một bên vừa chơi vừa nói, “Này, tên xạ thủ, tên xạ thủ này đi đâu vậy? Mau ăn một đấm của tôi.”
Lúc chơi game, Ninh Tôn cũng không có gì, nhưng bên cạnh lại có giọng nói huyên thuyên của Hứa Thanh Du, khiến anh rất muốn cười.
Khi Hứa Thanh Du chơi game, cô ấy khác so với bản thân mình thường ngày. Bình thường, cô ấy trông rất trưởng thành, nhưng khi chơi game lại trở về tính khí của những cô gái nhỏ.
Bản thân Hứa Thanh Du không nhận ra điều này. Vậy nên cứ lẩm bẩm cho đến khi kết thúc trò chơi, và sau đó cười toe toét, “Thắng rồi.”
Ninh Tôn cũng cười, “ Chơi game cũng khá thư giãn đó.”
Hứa Thanh Du có chút không khống chế được, liền tiến lên vỗ vỗ vai của Ninh Tôn, “Anh cũng khá lợi hại đấy.”
Ninh Tôn nhếch lên khóe miệng, không nói gì, Hứa Thanh Du liền vội vàng thu tay về, cô có hứng nên nói, “ Hay là chơi thêm một trận nữa đi.”
Dù sao Ninh Tôn cũng chẳng có việc gì làm, nên lại tiếp tục chơi game cùng với Hứa Thanh Du.
Hai người họ liên tục chơi game cho đến khi gần hết giờ, thì Hứa Thanh Du mới bỏ điện thoại xuống và đi tới nhà bếp để nấu ăn.
Ninh Tôn ngồi ở bên đó và tiếp tục chơi.
Hứa Thanh Du trong lòng ngứa ngáy, nên tốc độ nấu cơm nhanh của cô hơn bình thường một chút, những chuyện không vui trên mạng xem như đã quên gần hết.
Đôi khi thay đổi sự chú ý là một biện pháp rất tốt. Lúc trước, Hứa Thanh Du cứ thường nghĩ đến những lời đồn trên mạng nên điều này cũng làm cho cô khá buồn phiền.
Bây giờ, trong đầu của Hứa Thanh Du chỉ nghĩ đến việc làm sao để lập đội chơi game cùng với Ninh Tôn.
8

Hứa Thanh Du vừa cười vừa nói, dáng vẻ có chút khoa trương, rất giống với lúc đang chơi game.
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du với vẻ thích thú, một lúc lâu sau anh ta đột nhiên nở nụ cười.
Hứa Thanh Du vội vàng nói: “Đúng đó, đúng đó. Anh cũng cảm thấy cách di chuyển hồi nãy của tôi rất lợi hại đúng không.”
Ninh Tôn có chút mơ hồ, và anh ấy không giải thích gì quá nhiều.
Ăn cơm xong, Ninh Tôn lại lấy điện thoại ra xem những tin tức trên mạng.
Bên phía công ty lại đăng văn bản thanh minh. Lần này nói ngắn gọn về lý do cụ thể dẫn đến mâu thuẫn giữa Hứa Thanh Du và Linda.
Người lái xe cũng đứng ra thanh minh, và tự tạo ra một tài khoản và đơn giản kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
Nhưng những chuyện như này cũng khó nói, phải có lý lẽ rõ ràng, thứ nào cũng phải rạch ròi. Khổ nỗi lại không có camera giám sát, người họ muốn tin thì họ sẽ tin, người không tin thì họ tức nhiên sẽ không tin.
Ninh Tôn xem những bình luận trên mạng, so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất có một số người đã trở nên trung lập. Nhân cách vốn có của Linda khiến mọi người không thích cho mấy. Một số người cảm thấy văn bản thanh minh của công ty gần như tiếp cận sự thật.
Với tính tình nóng nảy của Linda, không thể để người khác ức hiếp trợ lý của mình được.
Ninh Tôn dự định ngày mai sẽ đến công ty xem ở đó có camera giám sát gì hay không.
Nếu không có trong phòng chờ, thì ở hành lang chắc chắn phải có.
Mặc dù ở hành lang và phòng chờ đều không quay được những nội dung cuộc xung đột của hai người họ. Nhưng chắc chắn sẽ lộ ra một số manh mối để điều tra.
Sau khi nghĩ xong những thứ này, Ninh Tôn lại đăng nhập vào trò chơi, giơ tay kêu Hứa Thanh Du, “Nào, nhanh lên, tôi đang chờ cô.”
Hứa Thanh Du đặt bát vào máy rửa bát, vội vàng lau tay và chạy tới.
Trước kia hai người họ vẫn ổn, chỉ ngồi trên sô pha xem tivi, nhưng giờ cuối cùng cũng tìm được trò tiêu khiển khác.
Hứa Thanh Du vì muốn phối hợp ăn ý với anh ta nên cô ấy liền ngồi bên cạnh chỗ của anh.
Ninh Tôn quay đầu nhìn về phía trang trò chơi của Hứa Thanh Du, “Tướng của cô không nhiều, cô đánh phụ trợ cũng được.”
Hứa Thanh Du khen anh ấy một câu, và sau đó hai người bắt đầu thành lập một đội.
Hứa Thanh Du hỏi trong khi chờ đợi, “Lúc trước, anh với chị Thái đã nói gì vậy?”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, “Tôi cũng không có nói gì nhiều, tôi chỉ yêu cầu chị ấy công bố sự thật của chuyện đó mà thôi. Chứ không phải lỗi của chúng ta thì mắc mớ gì lại đi gánh chuyện cho người ta. Bọn họ muốn ức hiếp cô, cũng không có hỏi tôi có bằng lòng hay không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.