Chương trước
Chương sau
Lương Ninh Như không trả lời Chương Tự Chi, hình như lời nói này trả lời như thế nào cũng đều có chút không thích hợp.
Từ Giai Ninh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ làm giống như cái gì cũng đều không nghe được.
Xe dừng ở dưới tầng nhà Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như mở cửa đi xuống, thuận miệng nói một câu: “Lái xe chậm.”
Chương Tự Chi hạ cửa sổ xe, ê ê vài tiếng đối với Lương Ninh Như đang đi vào trong nhà.
Kết quả Lương Ninh Như hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Chương Tự Chi tự mình “ôi” một tiếng: “Cái cô gái này, thế mà lại không để ý đến tôi.”
Chương Tự Chi vẫn luôn nhìn Lương Ninh Như đi vào cầu thang, rồi mới khởi xe một lần nữa rồi lái xe rời đi.
Cả một đoạn đường anh ta cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh cũng không giống như lúc trước kiếm chủ đề nói chuyện quấn lấy anh ta, hai người đều trầm mặc, thực sự bầu không khó hơi có chút lúng túng.
Chỉ là Chương Tự Chi thực sự không nhận thức ra được, cũng liền cứ để lúng túng như vậy lái xe cả đoạn đường đến dưới tầng nhà Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh học theo thái độ của Lương Ninh Như, mở cửa xuống xe, nói một câu anh lái xe chậm, rồi trực tiếp đi về phía cửa tầng dưới.
Kết quả Chương Tự Chi một câu cũng không nói, trực tiếp lái xe rời đi.
Nghe thấy âm thanh Chương Tự Chi lái xe rời đi, Từ Giai Ninh dừng lại.
Cô đưa lưng về hướng Chương Tự Chi rời đi, sau một lúc lâu mới bước chân tiếp tục đi vào trong tầng sát mái.
Cô không nên hy vọng vào người đàn ông này tự mình phát hiện vấn đề.
Tâm trí đó của anh ta mãi mãi cũng thể phát hiện được vấn đề.
Quả thực Chương Tự Chi cái gì cũng không phát hiện ra, cả một đoạn đường lái xe về câu lạc bộ của anh ta.
Sau đó lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật của ông hai nhà họ Tùy, anh ta nên làm như thế nào.
Đây là lần đầu tiên anh ta nảy sinh nhiều hứng thú đối với một chuyện như vậy.
Trong đầu cứ tưởng tượng lặp đi lặp lại tất cả những tình tiết sẽ xảy ra vào ngày hôm đó, và tất cả những tình huống đột ngột phát sinh sẽ gặp phải.
Đến lúc đó anh ta nên biểu hiện biểu hiện như thế nào, đây mới chính là chuyện mà anh ta quan tâm nhất.
Cứ như vậy nghĩ đến nửa đêm, sau nửa đêm thực sự là không chịu được nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Kết quả sáng sớm ngày hôm sau anh ta nhận được một cuộc điện thoại của cô ba Chương.
Nói là ông cụ nửa đêm hôm qua sức khỏe đột nhiên xảy ra vấn đề, đêm đó đã được đưa vào bệnh viện, bây giờ đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, bảo Chương Tự Chi đến thăm.
Chương Tự Chi ở trong điện thoại không vui, trách móc cô ba, tại sao bây giờ mới nói với anh ta, hôm qua xảy ra vấn đề là nên gọi anh ta đến.
Cô ba thở dài: “Ba không cho bọn chị báo cho em biết, cảm thấy bản thân không có vấn đề gì lớn, nói là không cần thiết nửa đêm hôm khuya khoắt gọi em dậy, Tự Chi, em biết mà, ba vẫn luôn yêu thương em nhất.”
Chương Tự Chi mím môi không nói gì, cô ba bên đó lại thở dài: “Em tranh thủ dọn dẹp một chút, rồi đến đây sớm một chút.”
Chương Tự Chi lật đật đứng dậy, rửa mặt thay quần áo, trực tiếp đi đến bệnh viện.
Quả thực ông cụ Chương là đang nằm trong phòng bệnh, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Cô ba Chương đưa người giúp việc đến đây chăm sóc.
Nhìn thấy Chương Tự Chi đến, cô ba vội vàng vẫy tay: “Tự Chi, nhanh qua đây, ba vẫn luôn nhắc em, cuối cùng em cũng đến.”
Chương Tự Chi nhanh chóng đi qua, ngồi bên giường ông cụ kéo tay ông cụ Chương: “Ba, bây giờ ba cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? Tại sao tối hôm qua ba không báo cho con biết, hôm nay biết được cũng dọa chết con rồi.”
Ông cụ vẫn mỉm cười: “Không sao không sao, có lẽ ba còn chưa đến lúc, có lẽ còn chống đỡ thêm một chút, ba còn muốn sau này ôm cháu nữa.”
Chương Tự Chi mím môi, biểu cảm liền ảm đạm xuống.
Cô ba ở bên cạnh thuận tiện nói: “Trước tiên đừng nói ôm cháu, bây giờ Tự Chi đã có bạn gái rồi, bây giờ phải tìm thời gian dẫn bạn gái về nhà cho ba chúng ta xem.”
Nói như vậy, cô ba còn vỗ cánh tay Chương Tự Chi một cái: “Có nghe hay không? Hôm nào dẫn bạn gái của em về thăm ba của chúng ta.”
Ông cụ Chương dùng ánh mắt mong đợi nhìn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không con cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Con tìm thời gian rồi dẫn cô ấy đến.”
Trước mắt tình hình sức khỏe của ông cụ Chương rất ổn định, chương Tự Chi ở đây cùng ông một lúc, ông cụ nói buồn ngủ, bảo bọn họ làm việc của mình đi.
Chương Tự Chi đợi một lúc, thấy ông cụ ngủ rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Trên đường anh ta trở về câu lạc bộ do dự một chút, muốn gọi cho Từ Giai Ninh một cuộc điện thoại, bảo cô dành thời gian ra ngoài, dẫn cô về gặp ông cụ.
Nhưng điện thoại đều đã gọi đến, bên kia Từ Giai Ninh nhận điện thoại hỏi anh làm sao vậy, lời nói này của anh ta lại không nói ra được.
Chương Tự Chi chỉ hỏi Từ Giai Ninh buổi trưa có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.
Từ Giai Ninh thở dài, nói là buổi trưa có một cuộc hội nghị, không có cách nào ra ngoài ăn cơm được, định ở bên trong căn tin trường học ăn tạm một bữa.
Chương Tự Chi cũng không có thất vọng, chỉ “ừ” một tiếng: “Vậy cũng được, vậy buổi trưa anh tìm người khác.”
Sau khi cúp điện thoại của Tư Giai Ninh, Chương Tự Chi nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như hoàn toàn không nhận điện thoại của anh ta, cô thật sự là phiền chết đi được cái bộ dạng này của anh ta.
Lúc trước Chương Tự Chi vẫn luôn tìm cô bới móc, cũng không có phiền người như bây giờ.
Thậm chí Chương Tự Chi gọi hai lần, Lương Ninh Như đều không nhận điện thoại của anh ta, tính khí cậu chủ nhỏ nhà họ Chương lại nổi lên.
Anh ta còn chưa từng gặp ai không cho anh ta mặt mũi như vậy.
Thế nên nhìn thời gian cũng xấp xĩ, anh ta trực tiếp lái xe đến phòng tập gym của Lương Ninh Như.
Lần này anh ta không đợi ở tầng dưới nữa, mà là trực tiếp đi lên.
Lương Ninh Như đang bận rộn, chủ yếu là có mấy giáo viên tập gym, bọn họ đang thương lượng về các gói phục vụ tập gym tiếp theo quyết định như thế nào.
Chương Tự Chi đối với nơi đây đã xe nhẹ chạy đường quen, lắc lư đi lên.
Lương Ninh Như có một văn phong riêng của mình, là hoàn toàn bằng kính thủy tinh.
Chương Tự Chi đi đến cửa, nhìn xuyên qua tấm thủy tinh, mỉm cười, xoay người đi đến ghế bên ngoài ngồi xuống, bắt chéo hai chân cầm điện thoại bắt đầu xem.
Thời gian Lương Ninh Như bên kia lương thượng không lâu, đợi mấy huấn luyện tập gym rời đi, cô dọn dẹp một chút cũng đi ra ngoài.
Kết quả vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Chương Tự Chi ngạo mạn dựa vào ghế.
Thật sự Lương Ninh Như nhìn thấy đức hạnh này của anh ta liền tức giận: “Anh đến làm cái gì?”
Chương Tự Chi lỗ ra tính tình cà lơ phất phơ thường ngày: “Cô không nhận điện thoại của tôi nên tôi đến đây xem thử, đây không phải là sợ cô xảy ra chuyện gì hay sao?”
Lương Ninh Như hừ lạnh một cái, quay đầu hướng ra bên ngoài vừa đi vừa nói: “Chẳng lẽ anh không nghĩ xem, tôi không nhận điện thoai của anh có thể chính là không muốn nhận.”
Chương Tự Chi đứng dậy đi theo, không trả lời câu này của cô, mà là rẽ sang nói chuyện khác: “Cùng nhau ăn cơm đi, tôi đợi cô lâu rồi.”
Lương Ninh Như hơi nhíu mày, Chương Tự Chi đây là nghe không hiểu tiếng người sao, cô thật sự là không có cách nào khác.
Hai người đi ra, đến nhà hàng ở gần phòng tập gym ngồi xuống.
Chương Tự Chi tự mình tìm chủ đề, nói chuyện ba anh ta bị bệnh nhập viện.
Lương Ninh Như ngây người, thái độ hơi tốt hơn một chút: “Không có vấn đề gì lớn chứ?”
Chương Tự Chi chẹp chẹp miệng: “Có lẽ là không có vấn đề gì lớn, nhưng người lớn tuổi mà, sức khỏe bao giờ cũng sẽ xảy ra sự cố.”
Lương Ninh Như gật gật đầu, xúc động một câu: “Vì vậy anh nên dành nhiều thời gian chăm sóc ông ấy, anh nhiều thời gian phất phơ ở bên ngoài như vậy, đều dành để cùng với người trong nhà không tốt sao?”
Chương Tự Chi ngước mắt, cười cũng không cười nhìn chằm chằm Lương Ninh Như.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.