Chương trước
Chương sau
Phương Tố nghe Lương Ninh Như nói như vậy, có chút ngậm ngùi: “Một người con gái như cô cũng thật sự không dễ dàng gì.”
Lương Ninh Như mỉm cười: “Thực sự cũng khá tốt, trong đội của chúng tôi, có rất nhiều đồng chí nam thật sự đều vào sinh ra tử, bỏ lại gia đình nhỏ của mình ra sau đầu, tất cả đều là vì mọi người, so với bọn họ, tôi cảm thấy tôi giống như một kẻ đào ngũ.”
Cố Tư ở bên cạnh lắc đầu: “Không phải như vậy đâu, cô đã rất lợi hại rồi, chỉ là con người đôi khi có nhiều chuyện lớn cần phải lo lắng, suy cho cùng, mọi người đều có cha mẹ chị em của mình, không thể hoàn toàn không suy nghĩ cảm nhận của những người đó.”
Lương Ninh Như gật gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Ba tôi khuyên tôi rất nhiều lần, vừa mới bắt đầu tôi không đồng ý, về sau ông còn muốn quỳ tôi luôn.”
Cô hít sâu, rồi tiếp tục nói: “Lúc trước tôi thi hành nhiệm vụ bị thương, lúc đó bà nội tôi có chút chịu không được đả kích, trực tiếp ngã xuống, ba tôi nói nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà nội tôi chắc chắn cũng sẽ không sống nổi nữa, trên già dưới trẻ, nếu ngay lập tức đưa tiễn hai người, chắc chắn ông cũng không gánh nổi.”
Bà cụ nghe được Lương Ninh Như nói như vậy, biểu cảm cũng có chút ngậm ngùi: “Ba con suy nghĩ như vậy cũng không thể nói là sai được, con người mà, đến một độ tuổi nhất định phải đánh đổi nhiều thứ khác nhau.”
Nói xong, bà cụ lại hỏi Lương Ninh Như hiện tại đang làm gì.
Lương Ninh Như cũng giới thiệu đơn giản một chút về phòng tập gym của mình.
Cô nói đa phần đều là do đồng nghiệp lúc trước đến ủng hộ, sau đó cũng thường xuyên bị người khác đến tìm gây rắc rối, chủ yếu là do bản thân cô lúc trước đắc tội với quá nhiều người.
Nói đến cái này Chương Tự Chi hơi có chút xấu hổ, bởi vì anh ta cũng có tìm đến gây rắc rối.
Nhưng lúc trước anh ta là tìm người theo dõi Lương Ninh Như, chỉ cần Lương Ninh Như đi đến, người của anh lập tức gây lộn xộn.
Bà cụ mỉm cười như không có việc gì: “Những người đó chắc hẳn là nhất thời không suy nghĩ rõ, đợi bọn họ hiểu rõ rồi thì cũng ổn thôi.”
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Bọn họ chính là không có nhận thức cao giống con.”
Sau khi nói xong, Chương Tự Chi tự tăng kịch tính cho bản thân, nhắc đến chuyện Lương Ninh Như bị đám lưu manh soi mói, bản thân ra mặt giúp cô giải quyết.
Anh ta vỗ ngực nói, lần trước đều ra mặt bảo vệ Lương Ninh Như, về sau cũng nói được làm được.
Anh nói đến chuyện bữa tiệc sinh nhật của ông hai nhà họ Tùy.
Nhưng trong mắt bà cụ Trì Chúc và Phương Tố, lời nói này không phải ý như vậy.
Biểu cảm những người này có chút sững sờ, khóe mắt liếc nhìn về phía Từ Giai Ninh.
Bạn gái còn ở bên cạnh, mà ngang nhiên nói những lời như vậy.
Thẳng nhóc này không suy nghĩ kĩ lưỡng sao?
Lương Ninh Như không nghĩ đến khía cạnh khác, đương nhiên Chương Tự Chi lại càng không, thế nên lúng túng nhất có lẽ chín là Từ Giai Ninh.
Đương nhiên cô biết ý của Chương Tự Chi không giống như những người khác nghĩ.
Thế những, coi như không phải ý mập mờ kia, chỉ là những hàm nghĩ hiện tại, cô cũng đã không chịu nỗi.
Dường như Chương Tự Chi không có tự giác của một người làm bạn trai nên có.
Nhưng cũng có thể là giống như chính anh ta nói, anh ta thật sự là độc thân quá lâu rồi.
Từ Giai Ninh thở dài không biết làm sao, thu hồi ánh mắt lại, cũng quyết định không nhìn biểu cảm của người khác nữa.
Nếu không thật sự sẽ không dễ dàng ăn tiếp được.
Bởi vì không khí không phải đặc biệt cao hứng, nên thời gian ăn cơm tương đối ngắn, ăn xong mấy người lại đi đến phòng khách ngồi xuống nói chuyện.
Thực sự Từ Giai Ninh đã không vui vẻ nữa.
Cô nhiều lần nhìn thời gian, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không để ý đến hành động của cô.
Anh ta vẫn tiếp tục bắt lấy chủ đề của Lương Ninh Như.
Lực chú ý của anh ta đa phần đều nằm trên người Lương Ninh Như, phần nhỏ cò lại đặt ở chỗ Cố Tư.
Ngay cả bà cụ cũng cảm thấy Chương Tự Chi không đúng, bà trợn mắt với Chương Tư Chi một cái: “Đứa nhỏ này tại sao cháu không quan tâm đến bạn gái cháu hả? Cháu xem con gái người ta vẫn luôn ngồi ở đó, đều không nói lời nào.”
Chương Tự Chi “ồ” một tiếng, quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, giọng anh ta rất bình thàn: “Cũng không phải người ngoài, em muốn nói cái gì thì trực tiếp nói đi, không cần phải giấu diếm.”
Nhìn xem, đây còn là lời mà một người nói sao?
Dù sao thì Từ Giai Ninh là lần đầu tiên đến đây, những người này đối với cô mà nói chính là người ngoài.
Chương Tự Chi và những người ở đây đều thân quen, nhưng Từ Giai Ninh thì không, cô là cần Chương Tự Chi ở giữa điều hòa, nhưng Chương Tự Chi đều đem những vấn đề này ném sang một mình cô.
Từ Giai Ninh đã miễn dịch đối với tính cách này của Chương Tự Chi rồi, cô không nói một câu nào, chỉ cong khóe môi nở một nụ cười.
Cố Tư cũng lười tìm cho Từ Giai Ninh một lối thoát, cô ngồi ở đây một chút rồi nói là có chút mệt, muốn đi nghỉ ngơi.
Chương Tự Chi vội vàng gật đầu: “Đi đi, đi đi, chóng chóng nghỉ ngơi đi, bây giờ cô không phải một người nữa, thân thể hai người chắc chắn nặng nề, không cần phải chào hỏi chúng tôi.”
Cái người này chính là không cần quan tâm ai nói đều có thể tiếp lời, nhưng hết lần này đến lần khác không tiếp đỡ bạn gái của chính mình.
Đây chính là muốn ăn đòn, nếu tình tình Từ Giai Ninh xấu một chút, việc khắc chế anh ta còn có thể thuận lợi một chút, nhưng tình tình Từ Giai Ninh hiện tại quá nhẹ nhàng.
Số phận chỉ có thể bị Chương Tự Chi nắm bắt.
Trì Uyên đứng dậy đỡ Cố Tư đi lên lầu, Từ Giai Ninh ngẩng đầu nhìn lên cầu thang tầng hai: “Tình cảm của hai người bọn họ thật sự rất tốt.”
Bà cụ nhìn Từ Giai Ninh, thật sự là không thể không thích: “Về sau con cũng sẽ như vậy, không cần ngưỡng mộ người khác, con là một cô gái tốt, đương nhiên sẽ gặp được người đàn ông tốt.”
Lương Ninh Như vén tóc ra sau tai, có chút ngượng ngùng.
Từ trước đến giờ cô chưa từng dám hy vọng sau này sẽ gặp được người đàn ông ưu tú nhiều bao nhiêu, đối với phương diện này dường như cô chưa từng có mong đợi.
Có thể liên quan đến công việc lúc trước, mỗi ngày mọi người giẫm đạp trên lưỡi đao.
Cũng không ai biết bất ngờ ngày mai sẽ đến nào sẽ đến trước, cho nên cũng không ôm nhiều mong đợi như vậy đối với ngày mai.
Người đàn ông tương lai trong cuộc đời của cô, cô cũng không có một phác họa rõ ràng.
Có thể cô cũng là một người quá lâu rồi.
Trì Chúc và Phương Tố bồi Chương Tự Chi cùng Từ Giai Ninh và Lương Ninh Như nói chuyện một lúc, rồi hai người cũng đi.
Bọn họ đứng dậy Trì Chúc cũng đứng dậy.
Như vậy mà nói, Chương Tự Chi cũng không cách nào tiếp tục dây dưa được nữa, cũng liền dẫn hai cô gái rời khỏi nhà tổ họ Trì.
Dựa theo lệ thường, đương nhiên là anh ta lái xe đưa Lương Ninh Như về nhà trước.
Lương Ninh Như ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa sổ xe có chút mệt mỏi.
Chương Tự Chi cũng không buông tha cô, nói nhăng nói cuội hỏi cô có nhớ về những điều Trì Uyên nói hôm nay hay không.
Lương Ninh Như trả lời ừ ừ à à, cảm thấy cũng không bằng lòng để ý đến anh ta lắm.
Chương Tự Chi dừng lạ một chút, lại nhắc đến chủ đề trước đó: “Vào ngày đó tôi sẽ ở bên cạnh cô, xảy ra chuyện gì cô cứ trốn ở sau lưng tôi.”
Ông cụ nhà họ Tùy, không quan tâm là như thế nào, có lẽ vẫn là không dám động đến anh ta.
Nhưng anh ta là hậu thế nhỏ độc đinh của nhà họ Chương, nếu ông cụ nhà họ Tùy động đến anh ta, thì ông cụ nhà họ Chương sẽ không khách sáo nữa.
Nhà họ Chương còn có bốn đóa hoa vàng, bốn đóa hoa vàng này cùng nhau gom lại, liền có thể đủ khiến người khác uống một bình.
(*Uống một bình: nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ “quá”. Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng. Ngoài ra uống một bình rượu liền 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc. Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.