Chương trước
Chương sau
Cố Tư ngay lập tức gọi điện thoại cho Tử Thư ai ngờ Tử Thư cũng không bắt máy.
Điều này có chút không bình thường.
Cô cũng không xem TV nổi nữa, cô đứng dậy và gọi lại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi thì lại nghe máy rất nhanh, giọng nói vẫn giống như vừa nãy, có vẻ có chút do dự.
Cố Tư vội vàng hỏi anh ta có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, cô nói cô cũng không liên lạc với Trì Uyên được.
Chương Tự Chi chép miệng, “A Uyên có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi tìm anh ấy là bởi vì chỗ Nhị Cáp xảy ra chút vấn đề, tôi muốn nói chuyện với Trì Uyên một chút.”
Cố Tư biết Trì Uyên đưa Nhị Cáp về làm cấp dưới để giúp anh làm việc.
Bây giờ Nhị Cáp xảy ra vấn đề vậy cũng có nghĩa là bên Trì Uyên cũng gặp phải phiền phức.
Cố Tư có chút đứng ngồi không yên, “Bên Nhị Cáp làm sao vậy?”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Nhị Cáp nhập viện, bị thương cũng rất nghiêm trọng, có vẻ là bị tấn công.”
Một lúc lâu Cố Tư cũng không lên tiếng, cô hơi suy nghĩ một chút thì biết ngay chắc là Nhị Cáp giúp Trì Uyên đi điều tra việc gì đó sau đó bị phát hiện.
Nhị Cáp xảy ra chuyện, người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Trì Uyên.
Nghĩ như vậy, Cố Tư lại lập tức lo lắng.
Cô vội vàng nói với Chương Tự Chi, “Lão Chương, anh giúp tôi tìm Trì Uyên nhanh chút, anh nhìn xem thử Trì Uyên có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tôi hơi sợ.”
Trạng thái của Chương Tự Chi so với Cố Tư tốt hơn nhiều, anh ta còn trấn an Cố Tư, “Đừng sợ, A Uyên không yếu như cô nghĩ vậy đâu, có rất nhiều vệ sĩ xung quanh anh ấy nữa mà.”
Mặc dù là nói như vậy nhưng Chương Tự Chi vẫn nói cho Cố Tư là anh ta sẽ cử người đi ra ngoài tìm Trì Uyên, đầu tiên là đi công ty nhà họ Trì, nếu như không có ở đó thì lại đi bên chỗ ngân hàng tư nhân nhà họ Tùy điều tra một chút.
Anh ta nói, “Có vấn đề gì tôi cũng sẽ thông báo cho cô. Cô cứ yên tâm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cố Tư nhớ hôm nay lúc về nhà bọn họ có đi ngang qua ngân hàng tư nhân, lúc ấy Trì Uyên còn đi qua xem xét một chút.
Cho nên nói không chừng vừa nãy Trì Uyên vội vã rời đi chính là vì anh quay lại đó xem xét tiếp.
Nghĩ như vậy cô nhanh chóng kể cho Chương Tự Chi nghe chuyện hôm nay cô và Trì Uyên đi ngang qua ngân hàng tư nhân, sau đó cô còn nói cho anh ta có lẽ Trì Uyên lại qua đó tiếp.
Chương Tự Chi im lặng vài giây sau đó anh ta nói anh ta biết rồi, anh ta biết tiếp theo nên làm như thế nào rồi.
Hai người không nói chuyện điện thoại quá lâu.
Chờ cúp máy, Cố Tư nắm điện thoại đi đến đứng ở cửa phòng khách.
Cô thật sự không thể ngồi yên. Cô cứ đứng sốt ruột như thế ở chỗ này được một lúc thì bà cụ đi từ ngoài vào.
Cố Tư thấy bà cụ thì nhanh chóng chạy ra nghênh đón, cô gọi một tiếng bà nội trước.
Bà cụ thấy bộ dáng Cố Tư rõ ràng có chút nóng nảy thì ngạc nhiên, “Cháu có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu nhìn xem sắc mặt cháu xem, cháu không ổn chút nào.”
Cố Tư lau mặt rồi hỏi, “Bà có số điện thoại của ba không ạ? Bà có thể cho cháu xin số được không? Cháu mới kiểm tra thì phát hiện ra cháu chưa có số của ba nữa.”
Bà cụ sững sờ nhìn Cố Tư, “Có chuyện gì vậy? Tìm nó có việc gì sao?”
Cố Tư gật đầu, cô cũng không cố ý che giấu, “Cháu gọi điện thoại cho Trì Uyên mà không ai nghe máy, cháu không yên lòng lắm. Cháu muốn gọi hỏi ba xem anh ấy có ở công ty không.”
Bà cụ chỉ coi như Cố Tư đang giám sát Trì Uyên nên cũng chỉ bật cười, “Là như vậy à, cháu đang lo lắng cái gì vậy chứ? Giờ này thì nhất định là nó đang đi làm ở công ty mà.”
Mặc dù nói như vậy nhưng bà cụ vẫn tiện thể gọi người làm lấy điện thoại qua lướt đến số điện thoại của Trì Chúc cho Cố Tư nhìn.
Cố Tư ghi lại số của Trì Chúc, cô cầm điện thoại bước ra khỏi phòng khách đứng bên ngoài gọi điện.
Bà cụ mỉm cười lắc đầu hơi có chút bất đắc dĩ, bà cụ còn nói với người giúp việc đang đứng ở bên cạnh, “Đôi vợ chồng son này thật là dính nhau quá đấy.”
Người làm cũng hùa theo bà cụ mà cười, “Như thế này rất tốt, cái này chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.”
Bà cụ ừ một tiếng, “Đúng vậy, tình cảm rất tốt, tình cảm của hai đứa bé này là thật sự rất tốt.”
Bà cụ nói xong cũng không xem trọng, bà cụ xoay người đi ngồi trên ghế sô pha, bật TV, tiện thể xem TV luôn.
Cố Tư đứng ở lối vào nhà ăn gọi cho Trì Chúc. Mất một lúc sau Trì Chúc mới nghe máy, giọng còn hơi ngạc nhiên, “Tiểu Tư đấy sao?”
Cố Tư cố nén giọng nói của mình hết mức có thể, cô gọi một tiếng ba sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi Trì Uyên có ở công ty hay không.
Trì Chúc a một tiếng, “Bây giờ à, bây giờ thì nó không ở công ty. Trước đó có nói là về nhà tổ đón con ra ngoài làm một số chuyện sau đó có về công ty một chuyến rồi sau đó lại đi ra ngoài có chuyện rồi.”
Cảm giác bất an của Cố Tư ngày càng sâu sắc.
Cô không thể nói quá nhiều với Trì Chúc nên cô cũng chỉ có thể nói cô không liên lạc được với Trì Uyên.
Trì Chúc không để ý, ông ta cười nói, “Có lẽ đang trò chuyện với khách hàng cũng nên, mấy lúc như thế này không tiện nghe máy lắm. Đừng lo lắng, A Uyên cũng lớn như thế rồi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Nghe Trì Chúc cũng nói như vậy rồi Cố Tư lại không thể nói gì khác, cô ừ hai lần cho qua sau đó cúp máy.
Sau khi cúp máy, trong lòng cô cảm thấy không ổn, thật sự là không bình tĩnh nổi.
Từ trước tời giờ Trì Uyên chưa từng xảy ra loại tình trạng như thế này bao giờ.
Thật ra Cố Tư rất muốn đi ra ngoài tìm anh nhưng cô cũng biết bây giờ cô không tiện ra ngoài. Cô đang mang thai, không thể để bản thân quá mệt mỏi. Hơn nữa không khéo đang có người ở ngoài đó chờ cô ra ngoài để xử lý cô thì sao.
Cô cũng đang rơi vào hoàn cảnh éo le.
Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ hình như chỉ là chờ đợi.
Nhưng chờ đợi thực sự là điều mệt mỏi nhất.
Cố Tư cảm giác cô chờ đến tim sắp phát nổ.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối cô gọi lại cho Trì Uyên một lần nữa, điện thoại đổ chuông một lúc lâu đột nhiên lại có người nghe máy.
Cố Tư đã gọi vô số cuộc điện thoại vào buổi chiều, trái tim cô đang vô cùng nôn nao. Bây giờ đầu dây bên kia nghe máy nhanh như vậy Cố Tư lại đột nhiên không nói nên lời.
Có lẽ do hồi hộp quá nên cô cứ há hốc miệng hồi lâu mà không thốt ra được lời nào.
Giọng Trì Uyên từ đầu dây bên kia truyền qua, “Tiểu Tư, có chuyện gì vậy?”
Cố Tư suýt thì bật khóc, cô nói, “Anh còn hỏi có chuyện gì à? Trì Uyên, anh có bị khùng không vậy, sao cả buổi chiều em gọi mà anh không nghe máy vậy?”
Trì Uyên ồ một tiếng, anh còn cười nữa, “Anh để chế độ yên lặng nên không nghe đổ chuông.”
Cố Tư thật sự rất muốn xuyên qua điện thoại tát cho bên kia một cú.
Cô từ từ mới nói, “Anh nói thật đi, có phải chỗ anh đã xảy ra chuyện gì không? Vừa rồi Lão Chương gọi điện thoại cho em nói là Nhị Cáp bị thương phải nhập viện, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng.”
Trì Uyên ồ một tiếng, “Việc này, đúng là Nhị Cáp có bị thương, có điều chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.”
Bây giờ ý thức của Nhị Cáp vẫn chưa rõ ràng, bọn họ không có cách nào hỏi thăm quá nhiều chuyện.
Nhưng đoán chừng có lẽ anh ta bị lộ lúc anh ta đi tìm Tô Nhiễm.
Bây giờ chuyện Trì Uyên cảm thấy khá phiền toái đó là đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Tô Nhiễm.
Mặc dù người phụ nữ kia kia ranh ma như quỷ quái, khả năng xảy ra chuyện của cô ta không quá cao.
Nhưng không thấy người đâu thì từ đầu đến cuối cũng không có cách nào yên tâm nổi.
Cố Tư im lặng một lúc rồi hỏi câu khiến cô lo lắng nhất, “Trì Uyên, anh có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không vậy? Anh phải cẩn thận một chút đấy.”
Trì Uyên nở nụ cười, “Anh không sao, em cứ yên tâm đi. Bên cạnh anh có nhiều người lắm, cho nên trước mắt còn chưa có ai có thể làm gì anh đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.