Chương trước
Chương sau
Phương Tố vội vàng lên tiếng bên cạnh, “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Nếu để cho A Uyên nghe thấy, nó sẽ tức giận đấy.”
Bà ta gọi tiếng mẹ này rất tự nhiên, Cố Tư và bà cụ đều không để ý lắm.
Bà cụ cười theo, “Thì mẹ cũng chỉ nhân lúc A Uyên không ở cạnh mới nói cái này mà, nếu nó ở đây đương nhiên mẹ không thể nói thế rồi.”
Cũng đã nói đến chuyện này rồi nên bà cụ cũng thuận thế mà nói tiếp, “Mấy đứa cũng biết cả rồi đó, lúc đó ông nội A Uyên bệnh nặng lại không yên tâm chuyện của Cố Tư. Ban đầu ông nó muốn giao Cố Tư cho nhà hai lo lắng chăm sóc, lúc ấy nhìn qua A Cảnh cũng không phản đối gì nhiều. Chẳng qua về nhà bàn bạc một chút thì vợ chồng nhà hai lại không đồng ý. Mà từ trước đến nay A Cảnh luôn là một đứa trẻ hiếu thảo nên cũng từ chối việc này. Thật ra bà có thể nhìn ra được lúc từ chối nó rất do dự.”
Nói đến đây bà cụ lại nở nụ cười, “Thật ra dựa vào thái độ của A Cảnh ngay lúc đó, nếu ông nội A Uyên kiên trì hơn chút để nó kết hôn với Tiểu Tư, có lẽ nó cũng sẽ đồng ý. Đứa bé kia rất nhân từ và hiếu thảo.”
Bà cụ nhìn thoáng qua Cố Tư, “Chỉ là sau lại, ông cụ với A Uyên bàn bạc với nhau, A Uyên đã đồng ý trước rồi. Cho nên chúng ta nghĩ nếu A Uyên đã đồng ý vậy chúng ta cũng không cần làm khó A Cảnh nữa.”
Cố Tư mím môi không nói gì, Phương Tố lập tức nói, “Đúng, đúng. Lúc đó A Uyên chủ trương từ hôn tôi phản đối rất quyết liệt, cuối cùng vẫn là A Uyên tự mình chủ động đi nhà họ Tùy từ hôn. Lúc đó tôi bị làm cho tức muốn nổ phổi rồi sau đó còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với A Uyên. Lúc ấy nó nói với tôi, nó không có cảm giác gì với Tùy Mị, nó cũng không cảm thấy đáng tiếc khi mất Tùy Mị.”
Phương Tố cười có chút tự giễu, “Trước kia tôi cũng não phẳng quá mà. Lúc đó A Uyên đã nói rất rõ ràng nó không thích Tùy Mị lắm. Chỉ là tôi vẫn luôn muốn hai đứa nó làm một đôi nên sau đó trước mặt cô tôi toàn nói hai đứa nó quan hệ rất tốt, nói là A Uyên rất không nỡ Tùy Mị, thật ra thì A Uyên không nói như thế bao giờ.”
Cố Tư chớp mắt suy nghĩ, hình như trước kia Phương Tố thật sự đã nói rất nhiều lần mấy câu kiểu như Trì Uyên không nỡ Tùy Mị hay là anh hối hận đã từ hôn.
Chẳng qua cô cũng không coi mấy câu đó là thật, lúc kia cô thật sự coi mấy lời của Phương Tố như gió thoảng qua tai.
Mấy người nói chuyện một lúc thì chuông điện thoại của Cố Tư vang lên.
Cô cầm qua và nhìn một chút sau đó đưa điện thoại cho hai người phụ nữ còn lại nhìn, “Trì Uyên.”
Bà cụ và Phương Tố đều nở nụ cười, “Quả nhiên.”
Cố Tư cầm điện thoại suy nghĩ chút rồi nói, “Tốt nhất cháu nên ra ngoài nghe máy thôi, cháu có chút chuyện muốn nói riêng với anh ấy.”
Bà cụ xua tay, “Đi đi. Chúng ta cũng không muốn nghe mấy đứa nói gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời ngon ngọt của đôi vợ chồng trẻ mà thôi.”
Thật ra Cố Tư cũng không muốn nói cái gì mà lời ngon tiếng ngọt.
Cô chỉ là muốn nói chuyện cho rõ ràng với Trì Uyên mấy chuyện khúc mắc hai ngày này mà thôi.
Sáng nay bộ dáng của Trì Uyên ở bãi đỗ xe vô cùng đáng thương, bây giờ cô nhớ lại cũng hơi cảm thấy trong lòng còn có chút khó chịu, rồi còn có chút hối hận.
Cô đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, nhưng lại chỉ khắt khe khó xử với mỗi mình Trì Uyên.
Hôm nay cô ngồi trong vườn lâu như vậy thật ra là cô cũng đang ngẫm lại những điều này.
Nhiều lúc con người chính là như vậy, họ càng ngày càng hà khắc đối với người mình quan tâm hoặc là những người quan tâm họ.
Mà họ lại càng ngày càng khoan dung với những người khác ở xung quanh.
Điều này thực sự cũng không tốt lắm.
Cố Tư cầm điện thoại đi đến bên ngoài tòa nhà chính thì chuông điện thoại cũng ngừng.
Cô gọi lại cho Trì Uyên.
Đầu dây bên kia ngay lập tức nghe máy, giọng của Trì Uyên mang theo ý cười, anh hỏi cô đang làm gì.
Giọng của Cố Tư nghe cũng rất nhẹ nhàng, nói cô đang cùng ăn cơm với bà cụ và Phương Tố.
Trì Uyên rất thông minh, anh nghe hiểu từ giọng nói của Cố Tư thì Cố Tư đang xuống nước nhường anh một chút.
Vì vậy, anh nhanh chóng giải thích lý do tại sao trưa nay anh không về nhà ăn cơm, anh nói anh đang đi ăn cơm bên ngoài với Tử Thư.
Cố Tư cười ha ha, “Em biết mà, em biết anh phải bận rất nhiều chuyện. Không sao đâu anh, thật ra anh cũng không cần chạy xe về nhà làm gì, giờ nghỉ trưa cũng không có bao nhiêu mà toàn bị lãng phí vào việc đi đường cả.”
Trì Uyên hạ giọng nói xuống, “Nhưng anh muốn gặp em.”
Bây giờ anh có thể há miệng là nói ra mấy lời ngon ngọt kiểu này, Cố Tư đã quen luôn rồi.
Cô nói, “Gọi video cũng được mà.”
Nghe tiếng bên kia thì có lẽ Trì Uyên đã đứng dậy và đi ra khỏi vị trí ban đầu.
Sau đó nghe thấy tiếng xung quanh hơi trống trải một chút, Trì Uyên lại bắt đầu nói chuyện, “Sau này có khả năng anh phải tiếp xúc nhiều hơn với Tùy Mị vì cô ấy điều tra ra được một số chuyện của ông cụ Tùy, bọn anh phải chia sẻ thông tin với nhau. Anh muốn nói cho em biết chuyện này sớm một chút, anh sợ em không vui.”
Nói cũng thật là, chẳng lẽ cô không vui thì anh không mời ai đến nữa à.
Cố Tư hít một hơi thật sâu mới nói, “Nhưng em mong hai người có qua lại thì cũng qua lại trước mặt em. Không phải em không yên tâm anh mà là em thật sự rất khó chịu, đêm qua em ngủ không được chút nào.”
Cô vừa nói xong câu này Trì Uyên lập tức cười.
Anh cảm thấy trái tim của mình dường như có chỗ đặt chân.
Anh nói được sau đó còn thử nói, “Vậy sau này anh với cô ấy sẽ gặp nhau ở nhà tổ ngay trước mặt em nhé?”
Cố Tư cười ra tiếng, “Đương nhiên là được chứ, nếu như Tùy Mị cũng sẵn lòng làm vậy.”
Nhưng cô cảm thấy Tùy Mị chắc là không muốn.
Cuộc trò chuyện qua điện thoại này rất tốt, mặc dù bọn họ không nói gì nhiều nhưng bầu không khí không tệ.
Trì Uyên và Cố Tư cũng chưa ăn cơm xong nên hai người chỉ nói qua mấy câu rồi cúp máy.
Cố Tư cầm điện thoại cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, cô xoay người đi vào nhà.
Mà ở bên khác, Trì Uyên cầm điện thoại đứng ở cửa nhà hàng một lúc.
Cũng chỉ đứng như vậy một lúc thôi mà anh lại thấy có người đang lủng lẳng đi về phía xe của anh.
Người đó đi đến bên cạnh xe rồi dừng lại và nhìn xung quanh.
Ai ngờ anh ta liếc thấy anh đang đứng trước cửa nhà hàng thì sửng sốt. Người đó vội vàng giả vờ sửa sang quần áo rồi xoay người rời đi.
Trì Uyên suýt thì bật cười.
Cũng không biết bọn họ thuê mấy người này ở đâu nữa.
Người nào cũng hành động dở tệ.
Còn chưa làm cho xong chuyện cũng đã để bản thân bị lộ rồi.
Anh lấy hộp thuốc lá ra, cầm một điếu rồi ngậm vào miệng nhưng không châm thuốc.
Anh đứng ở cửa nhìn một chút, người đó đi ra ngoài được một đoạn lập tức liền bỏ chạy.
Trì Uyên đợi một chút thấy không có gì xảy ra tiếp thì mới xoay người đi vào nhà hàng.
Tử Thư chờ đến chán, thấy anh vào vừa định nói cái gì đó.
Trì Uyên nói trước, “Lát nữa bảo người lấy video theo dõi trên xe tôi ra nhìn một chút, điều tra xem người kia là ai.”
Tử Thư một lát lập tức hiểu ra, “Vẫn có người dám theo dõi chúng ta à? Cái này là không bị chúng ta đánh nên không nhớ lâu được mà.”
Trì Uyên không nói thêm gì. Anh cũng không lo có người nào giở trò gì với xe của anh. Xe của anh có lắp hệ thống giám sát không góc chết, mỗi lần trước khi lên xe anh đều kiểm tra một lượt.
Chỉ là Trì Uyên khẽ cau mày, “Xem ra ông cụ Tùy cũng đã biết một số chuyện.”
Sao lại không biết được cơ chứ, một nhóm người trong ngân hàng tư nhân đã biến mất cùng một lúc cơ mà.
Ông cụ cũng không phải loại người không có não, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút gần đây ông cụ đang nhắm vào ai, ra tay với ai mà không thành công.
Thì tất nhiên ông cụ có thể nghĩ đến ngay ai đang trả thù ông cụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.