Chương trước
Chương sau
Trì Uyên đến công ty, vừa tiến văn phòng Tử Thư liền tiến đến.
Vẻ mặt Tử Thư có hơi kích động, hạ giọng nói với Trì Uyên:” Phí bên đó, hôm nay có một cuộc giao dịch.”
Trì Uyên ừm một chút, “Chắc cậu đã biết làm gì rồi.”
Tử Thư hướng về phía trước,”Anh có thể yên tâm, đợi tin tốt từ tôi.”
Sau đó anh ta quay người đi ra ngoài.
Trì Uyên nheo mắt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Anh ngồi sau bàn lấy tập tài liệu ra, vừa đọc được hai trang thì điện thoại vang lên ở đằng kia.
Chính là Nhị Cáp gọi điện thoại tới, nói lấy được một số tài liệu, đang muốn tìm cơ hội để gửi cho anh.
Trì Uyên liền hỏi một chút Tô Nhiễm đâu.
Nhị Cáp ăn cơm xong liền nói: “Không biết, địa chỉ hôm qua cô ấy cho tôi, tôi đi ăn trộm, đi được nửa đường thì có bảo vệ đi tới, cô Tô liền dẫn người ta đi, sau đó.Tôi không gặp cô ấy.”
Trì Uyên dừng lại, “Cậu đi ăn trộm kiểu gì, mà còn đi dẫn bảo vệ ra.”
Nhị Cáp cảm thấy mình vô tôi, vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải tôi dẫn ra, hôm qua cô Tô trộm chìa khoá đem tới cho tôi, tôi đi qua trộm đồ, ở đây bọn họ tuần tra liên tục, rất an ninh, ngày nào cũng đều như vậy, tôi không đề phòng được, nên sau đó cô Tô mới dẫn người ra ngoài.”
Trì Uyên đợi một chút mới nói, “Được rồi, đợi trễ trễ chút nữa rồi cậu liên hệ cô ấy coi sao, xem thử có đến chỗ Tô Nhiễm được không, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.”
Cúp điện thoại anh tiếp tục xử lý công việc của công ty, đến giữa trưa vẫn còn bận, bên tiếp tân tới đưa cho anh một phần đồ vật, nói là có người tới trực tiếp để chỗ tiếp tân, gửi cho Trì Uyên.
Trì Uyên nhanh chóng mở ra xem, đó là một danh sách với đầy đủ các số điện thoại.
Nghĩ đến cái này chính là Nhị Cáp nói hôm qua,mở đồ vật ra.
Trì Uyên nhìn cẩn thận mấy thứ này một lần, sau đó nhấc máy gọi điện thoại nội bộ choTử Thư.
Anh đưa hồ sơ cho Tử Thư và nói: “Điều tra tất cả thông tin người có tên trong danh sách, kiểm tra kỹ càng.”
Tử Thư cầm văn kiện sững sờ, “Là Tô Nhiễm và Nhị Cáp tra được?”
Trì Uyên gật đầu nhẹ, “Tô Nhiễm có năng lực hơn chúng ta tưởng. Có sự hợp tác của Nhị Cáp, hai người này thực sự có năng lực.”
Tử Thư cầm lấy tài liệu và nói: “Hôm nay tôi đã kiểm tra địa điểm và thời gian giao dịch, tôi đã thông báo, bên kia nếu như tiến hành giao bình thường, chắc là sẽ bị bắt được chân tướng.”
Trì Uyên cười, “Tôi không nói cho bên kia biết, đề phòng lần này bên kia biến thành tình cảnh đánh nhau như lần trước, chúng ta phải kiểm tra xem có hàng gì bên trong đó.”
Tử Thư gật đầu, “Tôi đã nói rồi, yên tâm đi, nếu quả thật bắt được, bọn họ chắc chắn không trốn được.”
Trì Uyên nhìn thời gian, “Được rồi, đến giờ nghỉ trưa rồi, cùng nhau đi ăn cơm trưa đi.”
Tử Thư nhướng mày, “Anh không về ăn cơm với Cố Tư sao? Hai ngày nay đều không về, Cố Tư không tức giận chứ?”
Trì Uyên tựa lưng vào ghế ngồi thở một hơi thật dài, “Ngược lại, tôi còn hi vọng cô ấy tức giận, thế nhưng cô ấy bây giờ đã nhìn thoáng mọi chuyện, hôm qua tôi cùng Tùy Mị trong phòng làm việc đến khuya muộn, vậy mà cô ấy cũng không đến tìm tôi nổi giận, tôi rất tức giận.”
Tử Thư sửng sốt, nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Anh và Tùy Mị làm gì ở trong phòng làm việc, còn ở lại muộn đến vậy?”
Trì Uyên cầm lấy một tập tài liệu trên bàn gần nhất, đập về phía Tử Thư, “Tôi có thể làm gì, tôi có thể làm gì với cô ấy, đương nhiên là bàn công việc.”
Tử Thư vội vàng trốn tránh, sau đó lại xua tay nói: “Được rồi, tôi biết là hai người bàn công việc, ban ngày không có thời gian sap phải làm ban đêm.Có phải anh đóng cửa lại trước mặt Cố Tư không, chỉ có hai người. Không sao cả. Hai người đều trong sáng. Không có ý tứ lung tung. Anh không làm gì có lỗi. Anh không làm gì. Không cần nói, cũng không cần nói gì đâu, thật sự là tôi hiểu hết. “
Tử Thư, đây là ý tứ gì, mỗi lời nói đều đâm vào trái tim của Trì Uyên.
Trì Uyên tức giận đứng lên.
Tử Thư vội vàng ra cửa, “Đừng nóng giận đừng tức giận, thật sự là chúng ta một đội mà, còn phải đối phó với mấy người nhà họ Tùy, không thể có nội chiến.
Trì Uyên nhìn chằm chằm, “Cậu không muốn tăng lương phải không?”
Bên phía nhà họ Trì, Cố Tư đang ngồi trong hoa viên, có chút bối rối suy nghĩ.
Thật ra Trì Uyên và Tùy Mị không có chuyện gì, chuyện này cô cũng biết.
Cô gần như hiểu tính cẩn thận của Trì Uyên.
Cố Tư cũng tự nghĩ lại, cô tự hỏi gần đây có phải mình biểu hiện hành động lạnh lùng quá không.
Đó là lý do tại sao Trì Uyên lại có hành động ngây thơ như vậy.
Nhưng hai người ở bên nhau đã lâu, không phải như thế này sao?
Về việc anh ấy có cùng Tùy Mị hay không.
Anh ấy rõ ràng biết rằng mối quan hệ giữa mình và Tùy Mị đã trở nên tồi tệ.
Cố Tư ngồi như vậy một hồi, điện thoại vang lên.
Là của Phương Tố.
Cố Tư lập tức mỉm cười khi nhận được cuộc gọi từ Phương Tố, Phương Tố chưa kịp nói đã hỏi: “Thế nào? Gần đây bác có được thoải mái không? Ông Trì đã chuyển đến sống cùng bác chưa?”
Phương Tố lập tức liền tạm ngừng, ấp úng hồi lâu, liền nói một câu, “Sao mà cô hỏi nhiều vậy.”
Cố Tư nở nụ cười, “Tôi đã sớm muốn hỏi bác, nhưng mà chẳng qua không có thời gian nên chưa, không ngờ bác lại gọi tới.”
Sau khi nói xong cô còn nói, “Tình cảm hai bác gần đây tốt lên, có suy nghĩ khi nào tái hôn không.”
Phương Tố cũng thuận theo lời Cố Tư, bà nói: “Hai chúng tôi vẫn chưa nói chuyện tái hôn, hôm qua Trì Chúc đã đến nhà tôi. Tôi không biết ông ấy đã nói chuyện với mẹ tôi như thế nào, nhưng có lẽ là chuyện tái hôn phải hoãn lại một thời gian ”.
Phương Tố thở dài, “Dù sao, tôi ly hôn với ông ấy chưa bao lâu, tái hôn sớm như vậy, có lẽ bên ngoài nhìn vào không tốt lắm.”
Cố Tư thở dài, “Hai bác cũng thật là, ly hôn rồi tái hôn, cảm giác giống như một trò đùa.”
Phương Tố có chút không vui, “Cô vẫn nói tôi, nhìn cô và Trì Uyên, sau khi ly hôn hai đứa vẫn sống chung, hiện tại có con rồi cũng chưa tái hôn, cô so với chúng tôi còn giống như một trò đùa hơn. “
Cố Tư đặt tay lên bụng, “Ừm, có lẽ sau khi sinh đứa nhỏ sẽ không tái hôn. Hiện tại tôi đang nghĩ, nếu sau này đứa trẻ trở nên hiểu chuyện, hỏi tôi tại sao ly hôn với ba nó, tôi nên trả lời như thế nào. “
Phương Tố nhìn chằm chằm nơi đó, “Cô còn muốn đợi đứa nhỏ này lớn lên cũng không tái hôn, tôi nói cho cô biết, cô không thể cứng đầu như vậy, nếu thật sự, sự nhẫn nại của Trì Uyên không còn, có lẽ cô sẽ khóc.”
Cố Tư mình cười cười, thế nhưng là cũng biết, Phương Tố lời này là không có sai.
Cô không thể ỷ vào Trì Uyên hiện tại thích cô, mà muốn làm gì thì làm một cách tùy hứng.
Người đàn ông này cũng cần thể diện, anh ta cũng cần những bước tiến lên.
Cố Tư nhìn lên trời, “Để tôi nghĩ xem, Trì Uyên dạo này không được tốt lắm, để tôi xem xét lại.”
Sau đó Phương Tố hỏi Cố Tư ở nhà có chán không, bà ấy nói muốn qua đây.
Cố Tư đương nhiên là vui vẻ, lập tức nói, “đến đây, tôi đang ngồi một mình ở vườn hoa đến đờ cả người, bác đến còn có thể nghe tôi mắng Trì Uyên, bằng không tôi cũng không biết mắng với ai cho đã đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.