Chương trước
Chương sau
Thi thể của Tùy Tĩnh được đẩy từ phố Thái Bình qua, còn cần phải cho người nhà nói lời tạm biệt cuối cùng.
Bà cả còn chưa đi qua xem cả người đã co quắp gục xuống.
Ông cả xua tay bảo Tùy Mị đỡ bà cả sang một bên.
Sau đó ông ta tự mình đi qua nhìn một chút.
Trì Chúc và Trì Uyên đứng ở một bên cũng đều có chút không đành lòng thấy cảnh này.
Ông cả đứng bên giường đẩy, ông ta mở ra tấm vải trắng trên người Tùy Tĩnh rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tùy Tĩnh. Ông ta nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng dường như ông ta thở dài một hơi, sau đó nói, “Con trai à, sao con lại ngốc thế chứ?”
Không có nhiều thời gian để nói lời tạm biệt lắm, bên kia đã thúc giục đẩy thi thể qua đó rồi.
Có nhân viên công tác đi tới. Hai người đẩy chiếc giường đẩy nhỏ của Tùy Tĩnh vào, sau đó nói cho bọn họ biết nửa tiếng sau có thể qua mang tro cốt đi.
Thật ra con người đi qua thế giới này một đời, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chút đồ vật trong chiếc hũ nho nhỏ kia mà thôi.
Ông cả nhìn chằm chằm về hướng của lò hỏa táng. Ông ta nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên lại che mặt bắt đầu khóc.
Dường như đến lúc này ông ta mới hơi có chút tỉnh lại, ông ta nói một câu, “A Tĩnh, ba có lỗi với con.”
Chỉ là bây giờ mới nói những lời này thì đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Bà cả đã khóc ngất sau khi thấy nhân viên đẩy Tùy Tĩnh đi vào.
Mấy người bên nhà hai thì giúp nâng bà ta lên ngồi ở chiếc ghế ở một bên.
Tùy Mị chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, “Cảm ơn mọi người có thể tới.”
Trì Uyên cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói câu xin bớt đau buồn.
Tùy Mị gật đầu, giọng nói trầm xuống, “Anh với Cố Tư gần đây không có chuyện gì chứ?”
Trì Uyên liếc nhìn cô ta, anh cũng hạ giọng xuống, “Tạm thời thì không có, cô phát hiện ra cái gì à?”
Tùy Mị cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu nói cô ta thật sự phát hiện ra cái gì thì dường như cũng không phải.
Chẳng qua là cô ta nghe thấy một số cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông cả chứ cũng không có bằng chứng xác thực.
Cô ta lắc đầu một cái.
Trì Uyên nghĩ chút mới nói, “Nhà cô còn kinh doanh phụ sao?”
Tùy Mị chớp mắt, “Em không biết.”
Cô ta thật sự không biết, nhưng cô ta có lờ mờ nghe thấy ông cụ và ông cả nói, hình như ngoài công ty ra nhà bọn họ còn kinh doanh cái khác.
Ngày hôm đó ông cụ cũng không có nói mọi chuyện rõ ràng lắm, Tùy Mị chỉ nghe được đứt quãng nên cũng không thể tổng hợp lại toàn bộ.
Bây giờ Trì Uyên lại hỏi như vậy làm cô ta có chút giật mình.
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, giọng nói càng thấp hơn nữa, “Cô đã có lòng nhắc nhở tôi vậy tôi cũng nói cho thật cho cô biết một chút cái này. Nhà cô hình như còn có mở một cái ngân hàng tư nhân, loại ngân hàng mà cho bên ngoài vay lãi thấp. Nhưng cái này có chút là lạ.”
Tùy Mị nhíu mày, “Là lạ sao?”
Cụ thể như thế nào Trì Uyên cũng không thể nói quá nhiều. Do thân phận hạn chế anh cũng chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Ông cả che mặt khóc cũng hơi sắp mất khống chế, Tùy Mị không có cách nào khác đành phải nhanh chóng chạy qua trấn an ông cả lần nữa.
Thật ra có rất nhiều người hoả táng, bây giờ bọn họ đứng ở đây nhìn những người thân trong gia đình khác ròng mới cảm giác được con người sinh ly tử biệt là một việc bình thường đến mức nào
Mỗi ngày đều có nhiều người rời khỏi thế giới này như vậy, có nhiều gia đình đau khổ tuyệt vọng đến không muốn sống như vậy.
Nửa tiếng sau tro cốt của Tùy Tĩnh được đưa ra.
Thực chất chúng đều là cặn bã của xương.
Nhà họ Tùy đã chuẩn bị sẵn hũ tro cốt, bọn họ đặt tro cốt vào rồi đóng gói lại cho cẩn thận.
Trạng thái của ông cả và bà cả đã không tốt lắm, bọn họ không thể đi theo đến nhà tang lễ được nữa.
Cho nên Tùy Mị phải phụ trách nhiệm vụ đưa tro cốt của Tùy Tĩnh đến nhà tang lễ.
Trì Uyên chủ động đứng lên, “Tôi đưa cô tới đó vậy, trạng thái của cô bây giờ không nên tự mình lái xe.”
Tùy Mị khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Đoàn người ra khỏi bệnh viện, Tùy Mị ngồi vào xe của Trì Uyên. Trì Uyên trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Lúc ở giữa đường Tùy Mị lại hỏi Trì Uyên câu hỏi vừa rồi, “Anh nói nhà em còn kinh doanh một ngân hàng tư nhân, ngân hàng đó ở đâu vậy?”
Trì Uyên không trả lời trực tiếp mà là hỏi lại Tùy Mị, “Cô thật sự không biết ba cô hoặc là nói ông nội cô đã âm thầm làm những chuyện gì sao?”
Tùy Mị nghiêm túc suy nghĩ, “Em có một ít cảm giác nhưng em lại không thể xác nhận được.”
Tùy Mị có thể nói với Trì Uyên những lời này cũng đã khiến Trì Uyên hơi bất ngờ rồi.
Anh nói, “Vậy tôi tin cô thật sự không biết vậy.”
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh vào lòng, giọng cô ta rất nhẹ, “Sau khi A Tĩnh rời đi, thật ra em có xem xét kỹ nhà bọn em. Em cảm thấy kiểu sống của nhà em, hay nói đúng hơn là quan hệ giữa người với người của các thành viên trong gia đình, thật sự rất méo mó.”
Tùy Mị thở ra một hơi, giọng nói trầm xuống, “Có lúc em nghĩ lại mới thấy em có thể chống chọi cho tới bây giờ cũng thật không dễ gì, hoặc có thể nói em làm được là nhờ việc em chỉ là con gái. Nếu em là con trai thì có lẽ em cũng không tránh thoát khỏi vận mệnh giống như A Tĩnh rồi.”
Ông cả nhà họ Tùy thật sự đã áp lực Tùy Tĩnh kinh khủng.
Hình như từ lúc còn rất nhỏ Tùy Tĩnh đã bắt đầu không có thời gian của riêng mình rồi.
Sở thích hay tất cả mọi việc mà cậu ta làm đều dựa theo những sắp xếp của ông cả.
Lúc trước ông cụ cũng sẽ can thiệp.
Bọn họ từng bước một biến Tùy Tĩnh thành những gì họ thích.
Hốc mắt Tùy Mị lại đỏ, “A Tĩnh đáng thương của chị. Nếu như chị có thể phát hiện sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không như thế này rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, “Chuyện này cũng không trách cô được, ai mà biết được mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này chứ. Mà tôi nghĩ cô có lẽ cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Nhắc đến nỗi khổ riêng của Tùy Mị, cổ họng Tùy Mị lập tức liền nghẹn lại, có một ít cảm giác tủi thân lan tràn khắp cả người.
Qua một lúc lâu cô ta mới thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Trì Uyên lái xe tiến vào nhà tang lễ. Anh không đi vào với Tùy Mị mà đợi ở trong xe.
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh đi vào. Trì Uyên dựa vào lưng ghế, lấy hộp thuốc lá ra châm một điếu.
Cũng có nhiều người ra vào trong nhà tang lễ, khắp nơi đều là đốt giấy vàng mã, tiếng khóc lóc, rồi còn mời pháp sư làm phép.
Trì Uyên nhắm mắt lại, anh cảm thấy trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Bởi vì anh lại nhớ tới ông cụ.
Khi ông cụ qua đời bọn họ cũng mời pháp sư về trong nhà làm phép.
Ồn ào nhốn nháo.
Trì Uyên thực sự không hiểu làm mấy việc này có ý nghĩa gì chứ.
Nói là làm cho người chết nhưng thật ra chẳng qua là làm cho người sống nhìn.
Trì Uyên không phải chờ lâu lắm, Tùy Mị đã hoàn thành mọi thủ tục và ra tới.
Rõ ràng cô ta đã khóc, cảm xúc không tốt lắm.
Trì Uyên rút khăn cho cô ta, Tùy Mị còn nói một câu cảm ơn.
Tốc độ xe Trì Uyên chạy đi cũng không nhanh lắm, trên đường lái chậm rãi từ từ.
Anh hỏi Tùy Mị là về nhà tổ nhà họ Tùy hay là đến công ty.
Câu này của Trì Uyên chẳng qua là lời thăm dò.
Quả nhiên Tùy Mị nói thật, cô ta nói, “Em không còn ở trong công ty nữa, em đã bỏ tất cả chức vụ rồi.”
Chuyện này cô ta cũng nói thật thì có lẽ những lời phía trước của cô ta cũng đều là lời thật.
Trì Uyên làm ra vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút, “Sao cô lại nghỉ việc rồi, là muốn ở nhà nghỉ ngơi chút sao?”
Tùy Mị lắc đầu, “Cũng không phải do em muốn nghỉ, là ba với ông nội em bàn bạc xong nói em trước khoan về công ty đã, cụ thể vì sao thì em cũng không rõ nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.