Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên cười, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, Tự Chi sau hai ngày sẽ nói cho em biết, nếu em không biết gì hết thì có thể không nói, nhưng hôm nay em ở đấy thì cũng hiểu rõ một chút rồi, sau đó cậu ta muốn tìm người nói chuyện, tự nhiên sẽ tìm đến em. "
Cố Tư nhướng mày. "Anh phân tích anh ấy kỹ càng nhỉ."
Hai người trầm giọng cười, nhỏ giọng nói như là đang thì thầm.
Tùy Mị liếc nhìn bọn họ, tự nhủ: "Ngồi đi, tôi đã gọi một ít món ăn, không nhiều lắm. Để xem mọi người có thích không."
Vừa nói, cô vừa đẩy thực đơn của mình về phía Cố Tư. Cố Tư nhếch miệng nói lời cảm ơn.
Cô cầm thực đơn, Trì Uyên nghiêng người sang xem.
Cố Tư nhướng mắt nhìn Trì Uyên, trực tiếp cầm thực đơn đưa cho Phương Tố, "Cô à, cô đến xem."
Trì Uyên khựng lại, rồi bật cười.
Giữa hai lông mày, có sự bất lực và cưng chiều.
Tùy Mị nhìn Trì Uyên, anh thật đúng là như vậy, lâu lâu lại nhẹ nhàng cười với Cố Tư một lần.
Biểu cảm của Tùy Mị đã được quản lý rất tốt, nhìn vào thì thật là không tìm thấy kẽ hở nào.
Cô lợi dụng Cố Tư đọc thực đơn, nói: "Lần trước ở bệnh viện, tôi với cô Cố có chút mâu thuẫn. Lúc đó, vì không kìm được cảm xúc. Tôi đã động tay động chân." Tôi xin lỗi cô Cố, tôi không biết là cô đang mang thai. Cũng may lúc đó không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì tội lỗi tôi thật nặng. "!Cố Tư dời tầm mắt ra khỏi thực đơn, rơi vào trên mặt Tùy Mị.
Cô cười, "Không sao, nếu không phải cô nhất quyết mời cơm tối, chuyện này có lẽ đã qua."
Tùy Mị gật đầu, "Tôi biết cô có thể không quan tâm đến chuyện đó, nhưng tôi cảm thấy có lỗi với cô, cho nên tôi vẫn muốn trực diện giải thích."
Cố Tư nhìn Tùy Mị, trong mắt có vẻ như đang cười, nhưng khi nhìn thấy, thật ra bên trong không có ý cười.
Cô ngưỡng mộ Tùy Mị, và vẫn luôn ngưỡng mộ.
Có thể là do tính cách, cô thực sự không thể linh hoạt thích ứng tình hình như Tùy Mị.
Nếu như cô là Tùy Mị trong trường hợp này, cô có thể chỉ đơn giản là không qua lại với người kia nữa.
Không thích thì ngay lập tức cắt đứt quan hệ.
Giống như Tùy Mị này thực ra là một loại làm cho người khác và chính mình xấu hổ.
Phương Tố gọi hai món, Cố Tư gọi hai món.
Sau đó cô đưa thực đơn cho Trì Uyên, "Nào, đến lượt anh."
Trì Uyên cười, "Hai người chọn là được rồi, Cố Tiểu Tư chọn gì, anh đều thích."
Cố Tư khẽ khịt mũi, "Bây giờ mấy lời nói này, anh nói thật trơn tru."
Trì Uyên cười, "Em lại muốn tính sổ với anh sao."
Cố Tư lẩm bẩm không nói gì.
Tùy Mị nhìn sự tương tác giữa hai người, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tùy Mị cầm ly nước nhìn Cố Tư, "Biết là cô không uống được rượu, A Uyên cần lái xe lại, tôi không gọi rượu. Bây giờ tôi dùng nước thay rượu, chính thức nói một câu xin lỗi cô."
Cố Tư nhíu mày nhìn xuống cốc nước bên cạnh, cầm lên so với Tùy Mị, nhưng cô không uống.
Cô ấy nói: "Bây giờ ăn uống cũng khác bình thường, giờ này tôi mà uống nước xong lát nữa lại không ăn được cơm nên không uống nữa. Tuy nhiên, tôi đã cảm nhận được tấm chân tình của cô rồi. Tôi sẽ không để bụng nữa, chúng ta cũng không cần nhắc đến vấn đề này trong tương lai. "
Tùy Mị liếc qua ly nước, nói: "Được."
Phương Tố cũng liếc nhìn ly nước.
Nước trong cốc có sẵn ở đó trước khi họ đến nơi rồi, có lẽ là do Tùy Mị đã rót trước.
Cố Tư phòng bị như vậy cũng không sai.
Phương Tố ngẩng đầu nhìn ly nước xong lại nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị không có vấn đề gì cả, không hoảng sợ và lương tâm cắn rứt.
Cô và Phương Tố nhìn nhau, thẳng thắn.
Sau hai giây, cô quay đầu nhìn Trì Uyên, nói về lần hợp tác gần đây.
Trì Uyên hầu hết chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ậm ừ, ồ, à.
Người thông mình nhìn thoáng qua cũng biết, Trì Uyên đang không có hứng thú nói chuyện công việc.
Nhưng mà, Tùy Mị lại làm như không để ý, nghiêm túc nói gần đây định mua một đợt hàng của công ty Trì Gia.
Cô ta còn nói một loạt chi tiết của lô hàng hóa đó.
Cố Tư không thích nghe lời này cho lắm, dựa vào bàn quay đầu nhìn Phương Tố, "Trên đường đến đây, con thấy điện thoại của cô có tin nhắn, nhưng sau đó cô vẫn chưa trả lời mà chỉ nhìn hồi lâu. Có chuyện gì, là chú nhắn sao? "
Phương Tố đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn Cố Tư, cố nén giọng nói, "Những lời như vậy, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không."
Cố Tư chớp mắt, cười toe toét, "Cô còn đề phòng ai ở đây nữa chứ."
Tuy rằng cô cũng đang cố nén giọng nói, nhưng trên bàn ăn chỉ có mỗi mấy người, gộp lại cũng chỉ có ngồi quanh một cái bàn.
Tùy Mị muốn cười một tiếng, những gì đáng lẽ thuộc về cô bây giờ dường như đã thuộc về Cố Tư.
Cố Tư sinh ra như thể chỉ để đánh bại cô.
Tùy Mị hít sâu một hơi đặt cốc xuống, khóe mắt nhìn thấy Cố Tư và Trì Uyên đang nói chuyện, hai người đều đang cười.
Phương Tố nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt khá mãn nguyện.
Đối diện là một gia đình, cô ngồi ở chỗ này, thật sự là có vẻ thừa thãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.