Trì Uyên và Trì Chúc vừa bước vào cửa, tự nhiên lướt nhìn quanh phòng khách một lượt.
Bà cụ mở miệng: “Không cần kiếm nữa, hai người bọn họ đều đang ngủ trên lầu.”
Trì Uyên bước chân lên lầu: “Con đi xem thử.”
Bộ dạng Trì Chúc, dường như cũng muốn đi theo lên lầu, nhưng bà cụ mở miệng gọi ông ở lại: “Con qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Động tác Trì Chúc dừng lại, nghĩ nghĩ rồi cũng xoay người lại.
Ông ngồi xuống đối diện bà cụ: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Bà cụ uống một ngụm trà, rồi sau đó mới nói: “Hôm nay Cổ Nhan đến đây, con biết chuyện này không?”
Rõ ràng là Trì Chúc cũng bất ngờ, nhíu mày lại: “Cô ấy đến? Con không biết, cô ấy đến làm gì?”
Bà cụ hất cằm chỉ về một hướng: “Đó là đồ con bé đem đến, nói là đến đây thăm mẹ.”
Nói xong, bà mỉm cười: “Mẹ có gì mà phải thăm, chỉ là người già lớn tuổi rồi.”
Trì Chúc nhìn chằm chằm bên đó, đều là sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Ông không ngừng nhíu mày: “Con không biết cô ấy sẽ đến, cô ấy…..bọn họ…” Bà cụ trực tiếp nói: “Sau đó mẹ đi ngủ, hai người họ ở dưới nói chuyện gì, mẹ cũng không rõ, nếu con muốn biết chuyện này, thì đi hỏi A Tố đi, hoặc là đi hỏi Cổ Nhan.”
Trì Chúc thở dài, lẩm bẩm một câu: “Tại sao cô ấy lại đến đây?”
Giọng bà cụ nhẹ nhàng: “Cái này phải tự hỏi bản thân con, có phải con cho người ta hi vọng gì hay không?”
Hi vọng? Trì Chúc nghĩ là không có, lời ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801091/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.