Chương trước
Chương sau
Khi bà cụ Trì vừa nói ra những lời này thì khiến cho mọi người đều đứng hình.
Sắc mặt của Cổ Nhan trong nháy mắt liền thay đổi, đã sống đến tuổi này rồi, nếu như nghe không hiểu những lời này thì chắc chắn là đã sống vô ích.
Phương Tố cũng bất ngờ khi thấy bà cụ sẽ khuyên Cổ Nhan từ bỏ, bà còn tưởng là bà cụ khá thích Cổ Nhan.
Hơn nữa với tính cách của Trì Chúc thì không thể nào tìm một người phụ nữ giống như con gái mình như vậy.
Cố Tư cũng trố mắt nhưng sau đó liền cười, “Đúng vậy, bà nội nói không sai, dù là ai thì cũng phải biết giữ khoảng cách.”
Bà cụ lập tức cười, đơn giản chỉ là vì cái xưng hô này của cô.
Cổ Nhan mím môi, thật lâu sau mới nói được một chữ vâng.
Cố Tư cũng nhìn ra được là bà ấy đang lúng túng, thật ra thì cô cũng thấy hơi đồng cảm.
Chỉ là vì thích một người đàn ông mà bị người ta nói như vậy.
Chẳng qua là Cổ Nhan thật sự rất chủ động, nếu như là không có điều gì trở ngại thì không biết còn làm ra được chuyện gì.
Với tính cách của Trì Chúc, gặp người chủ động như vậy thì khó nói là có bị giao động hay không.
Chắc hẳn là bà cụ Trì cũng nghĩ đến chuyện này.
Vốn là tâm tình của bà cụ không tốt, lại ngồi nói chuyện vói Cổ Nhan một hồi, thân thể đã có chút không chịu nổi.
Cố Tư đứng dậy, “Bà nội, cháu đỡ bà đi nghỉ ngơi.”
Bà cụ gật đầu một cái, “Được, được, xương cốt của ta không thể nào so được với người trẻ như các cháu.”
Khi cô đỡ bà cụ lên lầu liền thuận tiện nhìn Phương Tố một cái.
Đúng lúc này bà cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau rồi lại rời đi.
Cố Tư cũng biết, Phương Tố cũng đã hiểu những điều mình muốn nói.
Bước chân của bà cụ Trì chậm lại, thế nên động tác của Cố Tư cũng chậm lại.
Hai người đi về phía phòng của bà cụ, Cố Tư lại hỏi, “Bà Cổ kia, xem ra vẫn còn thích bác đấy ạ.”
Bà cụ ừ một tiếng, “Cháu cũng nhìn ra sao?”
Cô liền cười, “Thật ra rất rõ ràng mà.”
Bà cụ gật đầu một cái, có chút xúc động, “Thật ra thì con bé cũng không có gì, nhưng chuyện năm đó của nó với A Chúc vẫn luôn canh cánh trong lòng bà, khi đó là nó đã bỏ rơi A Chúc, khiến cho ta mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều khó chịu.”
Cố Tư cũng không biết tới chuyện trước kia, liền ừ một chút, sau đó cô đỡ bà cụ vào phòng, cũng chưa vội rời đi.
Cô đỡ bà cụ nằm lên giường, rồi nói, “Nhưng mà nếu bác trai biết được thái độ ngày hôm nay của chúng ta thì có cảm thấy không vui không? Cảm thấy chúng ta đang xen vào chuyện của bác ấy, hơn nữa…”
Cố Tư dừng một chút, “…Hơn nữa nếu như bác ấy thích bà Cổ thì sao ạ?”
Bà cụ cười ha ha đứng lên rồi nhìn cô một cái, “Cháu muốn nói gì với bà sao? Cứ nói thẳng ra đi.”
Cố Tư cùng cười hì hì, “Cháu cũng không khách sáo nữa, chỉ là có hơi tò mò thái độ của bác trai, bác ấy cứ không nóng không lạnh như vậy, cháu cũng không biết nữa.”
Bà cụ cũng suy nghĩ một chút, “Nó đúng là không nóng không lạnh, nhưng bà cảm thấy, nó cũng đã rõ ràng.”
Giống như là lúc trước về nhà cùng lần với Trì Uyên, thấy Trì Uyên lên lầu thì lát sau cũng đi lên.
Rõ ràng là ông đi tìm một vòng nhưng lại không thấy người, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Bà cụ biết rất rõ điều này.
Sau khi xuống lầu, thì ông không nói thẳng mà lải nhải nói Phương Tố là người rất kén chọn, bây giờ đổi chỗ ở sẽ không kịp thích ứng, bà cũng hay lạ giường, thói quen cũng khó thay đổi nữa.
Ý không phải là nói Phương Tố ở trong phòng khác sẽ không quen sao.
Bà cụ cũng không phản ứng ông, nhưng mà lòng dạ của ông thì bà cụ cũng nhìn ra được.
Hai người đã ly hôn rồi, thế nên không thể nào ở chung phòng như trước kia nữa.
Bọn họ và Trì Uyên Cố Tư hoàn toàn là hai trường hợp khác nhau.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Trước kia cháu cũng thấy như vậy, nhưng khi bà Cổ tới thì cháu lại không biết nữa.”
Ai biết Cổ Nhan chủ động như vậy, còn có mối quan hệ riêng tư nào với Trì Chúc hay không?
Bà cụ cũng rất mệt mỏi, bèn nhắm hai mắt lại, “A Chúc, cũng không ngờ sẽ đi vào con đường chung với A Uyên.”
Cố Tư nhìn chằm chằm bà cụ một hồi, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cũng không có xuống lầu ngay lập tức, dưới kia đang là chiến trường của Phương Tố, bà ấy cũng không muốn có ai quấy rầy mình.
Cố Tư xoay người đi về phòng.
Cô cũng không có chuyện gì để làm, liền nằm trên giường chơi điện thoại.
Lúc nãy không chú ý thì điện thoại có một tin nhắn mới, người gửi là Ninh Tôn.
Cũng không có nói gì không phải, chỉ nói mình sắp kết thúc chương trình kia, muốn về để gặp cô.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, thật ra cũng không cần phải nhắn tin.
Với giao tình của bọn họ thì khi cậu ta trở về sẽ mở tiệc chào mừng.
Cố Tư nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, không biết có nên trả lời lại hay không.
Cô đặt điện thoại xuống, tựa vào đầu giường, có hơi hoảng hốt.
Ninh Tôn là người tốt, nếu như cùng anh ấy ở chung một chỗ thì cuộc sống sẽ rất suôn sẻ.
Ninh Tôn cũng ấm áp hơn Trì Uyên, nếu như sống chung với anh cũng dễ dàng.
Nhưng mà cảm xúc quả thật rất quan trọng.
Dù cho Ninh Tôn có tốt đến cỡ nào thì cô cũng không có một chút tình cảm nào với anh.
Cố Tư nằm một hồi, liền bắt đầu mơ hồ.
Nhưng chưa đợi cô ngủ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau đó Phương Tố liền đẩy cửa bước vào.
Cố Tư nheo mắt, “Bà Cổ đi rồi sao?”
Phương Tố ừ một chút, rồi tới ngồi bên giường của Cố Tư, “Thật ra thì chúng tôi cũng không nói cái gì, bà ấy cũng không biết hôm nay tôi trở về, cho nên cô nói xem, bà ấy đến rốt cuộc là có ý gì.”
“Còn có thể là ý gì?” Cố Tư xoay người, đối diện với Phương Tố, “Bà ấy chính là thích chồng cũ của bác, tất nhiên là muốn từ từ hòa nhập với gia đình này, bước đầu tiên là phải tạo được mối quan hệ tốt với người nhà họ Trì.”
Phương Tố cau mày, “Bà ấy dũng cảm thật, nếu như là tôi thì đã không dám làm vậy.”
Cố Tư liền cười, “Nhưng vừa rồi bà cụ chính là đang bảo vệ bác đấy.”
Phương Tố cũng gật đầu một cái, suy nghĩ một lát rồi cũng nằm xuống, “Tôi cũng rất bất ngờ, tôi vẫn luôn cho là bà cụ không thích tôi.”
Cô ừ một tiếng, “Bác trước kia đúng là không khiến người khác thích, nhưng mà bây giờ lại rất tốt, bác nói thử xem, nhiều năm trước bác đã nghĩ gì vậy?”
Nghĩ cái gì sao? Phương Tố cũng không rõ lám.
Trước kia bà quả thật là rất ngây ngô dại dột.
Tâm tình Cố Tư cũng không tốt lắm, luyên thuyên nói mấy câu rồi liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Phương Tố nằm bên cạnh cũng suy nghĩ một chút, sau đó liền nhắm mắt lại.
Giấc ngủ của hai người cũng không tệ, ngủ một giấc đã đến chạng vạng tối.
Bà cụ Trì thì đã dậy từ sớm, ở dưới lầu uống trà nghe nhạc khúc một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà sai người lên lầu tìm hai người để nói chuyện phiếm.
Người giúp việc một lát sau thì liền đi xuống, “Hai người bọn họ đã ngủ rồi, thế nên tôi cũng không gọi bọn họ.”
Bà cụ liền cười, “Được rồi, cứ để bọn họ ngủ đi, trước kia hai người ở nhà cũng chưa có yên ắng như vậy đâu.”
Phương Tố khi đó luôn tìm cách gây khó dễ cho Cố Tư.
Căn nhà luôn luôn ồn ào, nếu như so sánh với bây giờ thì căn nhà đã yên ắng hơn nhiều, cũng yên ổn lại.
Sau khi đợi một hồi thi Trì Uyên cùng với Trì Chúc cũng đã trở về.
Bây giờ thì Trì Uyên cũng về nhà đúng giờ, Trì Chúc cũng không tăng ca nữa.
Bà cụ nhìn thấy hai người đang cùng nhau vào nhà, thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.