Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi trưa ăn xong, Phương Tố đưa Cố Tư đi dạo bên ngoài.
Hai người thận trọng đi sát lề đường.
Phương Tố hỏi Cố Tư và Trì Uyên tối hôm qua nói chuyện như thế nào, Cố Tư yếu ớt, "Con trai bà, thật sự là đồ lưu manh."
Phương Tố gật đầu, tiếp lời nói: "Hi vọng con trai của con sẽ không giống con trai của ta." Cố Tư không nhịn được liền nở nụ cười.
Cô vốn muốn t.rêu c.học Phương Tố, nhưng cô vừa mở miệng, cô còn chưa kịp nói gì thì đã có một chiếc xe ô tô chậm rãi dừng lại bên cạnh cô. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, giọng nói của Tùy Mị từ bên trong truyền đến, "Cô à, cô Cố, thật là trùng hợp."
Tùy Mị đang đeo kính râm, nên Cố Tư nhất thời không nhận ra.
Phương Tố đứng bên đường cười khi nhìn thấy Tùy Mị, "Mị Mị, thật trùng hợp. Đây là ra ngoài gặp khách sao?"
"Không." Cô mỉm cười, "Con đưa em trai đến trường luyện thi, thuận đường đi ngang qua đây."
Phương Tố gật đầu, cũng không nói gì.
Tùy Mị nhìn Cố Tư, "Vừa rồi con nhìn thấy cô Cố trước, không ngờ cô cũng ở đây. Lúc đầu, con còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm người."!Phương Tố cong cong khóe miệng, "Cô gần đây đều ở đây, con có thời gian liền tới đây chơi."
Tùy Mị gật đầu, "Dạ rồi, có thời gian con sẽ qua. Chắc hẳn hai người đi dạo một vòng nên con không quấy rầy nữa. Con về luôn ạ. Con còn có việc phải làm ở công ty."
Phương Tố nói được, Tùy Mị nâng cửa sổ lái xe rời đi.
Cửa sổ bị chặn, vẻ mặt Tùy Mị lạnh đi.
Thật ra cô cũng đã nhìn thấy hai người này từ lâu, đi theo họ một lúc, cũng nhìn thấy hai người cười nói thân mật.
Mối quan hệ giữa Phương Tố và Cố Tư đã thành ra như thế này khi nào mà cô không hề hay biết.
Tùy Mị không thể nói là trong lòng không khó chịu.
Tuy rằng trong lòng thật ra không thích Phương Tố, cảm thấy bà không giúp đỡ được gì, chỉ càng thêm hỗn loạn.
Nhưng dù sao bà vẫn là mẹ của Trì Uyên, bà ở bên Cố Tư, Tùy Mị tự nhiên không thoải mái.
Cô nghiến răng phóng xe về nhà.
Người nhà họ Tùy đang ngồi trong phòng khách, Tùy Mị lên lầu không nói lời nào.
Ông cụ Tùy ở dưới lầu xem qua, do dự nói một tiếng, "Xem ra lại bị cái gì kích thích rồi."
Ông Tùy ậm ừ, "Gần đây con bé và Trì Uyên không liên lạc gì nhiều, chắc nó muốn đợi xem Trì Uyên trả lời, kết quả là Trì Uyên cũng không thèm liên lạc gì, có việc gì cũng là trợ lý liên lạc với Mị Mị, Mị Mị mấy ngày nay tâm tình không tốt, hôm nay đi ra ngoài, lại xảy ra chuyện. Nhìn con bé, cũng gần giống như lần trước. "
Ông Tùy ừ một tiếng, "Gần đây con bé không liên lạc gì với Trì Uyên, vốn dĩ con bé muốn đợi xem bên phía Trì Uyên hành động như thế nào, ai ngờ bên Trì Uyên mãi không xi nhê gì. Thậm chí việc làm ăn cũng là để cho trợ lý liên lạc với Mị Mị. Mấy ngày nay tâm trạng Mị Mị vốn dĩ đã không tốt rồi, hôm nay ra ngoài chắc là lại xảy ra việc gì đó. Ba xem con bé như vậy, cũng không khác mấy so với lần trước."
Ông cụ Tùy thở dài, "Mị Mị dù sao cũng là con gái, trọng tình cảm, cũng dễ bị ảnh hưởng."
ông cụ thở chậm một hơi, "Vốn là muốn con bé sau này giúp đỡ A Tĩnh cho tốt, nhưng mà chỉ bằng con bé thì xem ra không được rồi."
Ông Tùy lập tức cũng không không biết nói sao.
Ông cụ Tùy nhìn ông Tùy, hai mắt híp lại, "Chuyện này, vẫn là chúng ta tự mình giải quyết thôi."
Thật lâu sau, ông Tùy cũng chỉ biết gật đầu.
Ở phía bên kia, Cố Tư và Phương Tố đi bộ dạo quanh một lúc mới quay hướng trở về nhà.
Cố Tư liền nhắc một chút đến Tùy Mị, "Bà có thấy không, mặc dù Tùy Mị đang cười nhưng cô ta hẳn cảm thấy rất không vui."
Phương Tố ha hả một tiếng, "Vậy hả? Ta không để ý lắm."
Cố Tư nhìn bà ta, "Tôi rất tò mò, bà và Tùy Mị làm sao vậy? Cảm giác cứ như hai người đang giận dỗi nhau ấy."
''Không có." Phương Tố dùng khóe mắt liếc Cố Tư một chút, "Giận dỗi cái gì cơ chứ? Cô nói cứ như thể chúng tôi là trẻ con không bằng. Chẳng qua tôi đột nhiên cảm thấy Mị Mị có thể không phải như những gì tôi đã thấy và nghĩ trước đây. Nói như thế nào đây? Tôi cảm thấy cô ấy so với tôi nghĩ còn nhiều tâm tư hơn nữa. Tất nhiên, tôi cũng không nói như vậy là sai. Làm người ai chẳng giữ mấy suy nghĩ cho riêng mình, nhưng đối với tôi, cô ấy hơi phụ sự mong đợi của tôi thôi."
Cố Tư gật đầu, chủ đề đột nhiên lạc đi, "Có vài người vô tội, phải không? Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra."
Trì Uyên nhìn chằm chằm Phương Tố, Phương Tố bây giờ cùng Cố Tư có quan hệ khác, thái độ đối với anh cũng khác trước.
Bà đã từng rất yêu thương anh, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng đối anh luôn tốt đến không có gì để nói.
Nhưng bây giờ, xem thử, đây là dạng gì, thái độ như kiểu không trông mong anh trở về."
Trì Uyên hít sâu một hơi, đến gần Phương Tố, trầm giọng hỏi: "Mẹ nói thật đi, Cố Tư đã xảy ra chuyện gì."
Phương Tố haha nhìn Trì Uyên một chút, "Bản thân đã làm chuyện tốt gì mà trong lòng không biết? Lại đi hỏi mẹ, nhưng mẹ đã đồng ý với Cố Tư, mẹ sẽ không tiết lộ chuyện này, con tự nghĩ đi, không thì đi hỏi Cố Tư, hỏi mẹ cũng vô ích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.