Cố Tư cười ha hả, “Tôi thực sự là một cô gái tốt.”
Trì Uyên vốn là đang nói chuyện với Tiểu Lâm, nhưng nghe xong lời này anh liền quay đầu lại nhìn Cố Tư, cười nói: “Anh trước kia cũng không phát hiện ra em tự tin như vậy đấy.”
Cô ở trước mặt Phương Tố vẫn luôn là bộ dạng rụt rè sợ hãi.
Hình như sau khi ly hôn cô mới bắt đầu tự tin như vậy.
Khi nhắc tới câu này, Cố Tư liền nhìn Phương Tố một chút, “Trước kia à, trước kia là do em không muốn so đo thiệt hơn thôi. Em là người rộng rãi khoan dung, có người bụng dạ hẹp hòi thì em chỉ đành phải cho qua thôi.”
Phương Tố hít một hơi rồi kêu lên, trừng mắt nhìn Cố Tư, “Cô đang nói cho tôi nghe đấy à?” Cố Tư nhướng mày, vẻ mặt có chút kiêu ngạo đáng yêu, cũng hoàn toàn không phủ nhận điều đó.
Phương Tố nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mím môi, cũng không nói tiếng nào.
Đây là bà ta nể mặt đứa trẻ trong bụng cô mà thôi.
Đúng vậy, chỉ là nể mặt đứa trẻ mà thôi, để bụng gì mấy lời của người nhỏ tuổi hơn chứ.
Vào bữa trưa, họ mang Mạnh Sướng và Tiểu Lâm đi ra ngoài ăn. Cửa hàng thì tạm thời đóng cửa.
Cửa hàng vừa đóng cửa, vừa lúc cậu nhóc kinh doanh gạch sàn nhà ở phía đối diện cũng đi ra.
Cậu nhóc thấy bên cửa hàng của Cố Tư có nhiều người như vậy, hơn nữa còn đang đóng cửa để đi ra ngoài, cậu ta lập tức qua tới, “Cố Tư, sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801041/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.