Chương trước
Chương sau
Một bên khác, Phương Tố đến công ty nhà họ Trì, nhìn thấy Tử Thư từ bên trong đi ra, bà ta vội vàng chào hỏi: “Tử Thư, đến đây, đợi một chút.”
Xe của Tử Thư vốn đã chạy qua, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại.
Nhìn thấy là Phương Tố, anh ta sửng sốt: “Là bác sao? Có chuyện gì vậy?” Phương Tố mỉm cười: “A Uyên không có ở công ty sao? Hai ngày nay tôi gọi điện thoại cho nó, mà nó không trả lời. Tôi đã đợi ở đây rất lâu nhưng cũng không thấy nó đi ra. “
Tử Thư nói,” Sếp của tôi đã đi ra ngoài được vài ngày. Anh ấy không có ở công ty. Tôi đoán là tính hiệu bên kia không tốt lắm nên không nghe thấy cuộc gọi của bà.”
Phương Tố cau mày,” Đi ra ngoài sao? Là đi công tác à, đi đâu mà tín hiệu lại không tốt. “
Tử Thư không biết có nên nói thật hay không. Phương Tố không thích Cố Tư. Điều này Tử Thư biết.
Nếu nói rằng Trì Uyên đi tìm Cố Tư, không biết Phương Tố có tức giận không.
Anh ngập ngừng, “Cụ thể là đi đâu? Tôi thực sự không biết! Không phải đi công tác, mà là việc riêng. Vì là việc riêng nên sếp cũng không nói với tôi, tôi cũng không hỏi. “
Phương Tố ngạc nhiên, nhìn Tử Thư chằm chằm: “Việc riêng? Nó còn có việc riêng gì chứ?”
Tử Thử mỉm cười: “Chuyện này tôi cũng không rõ”
Phương Tố gật đầu: “Được rồi, vậy cậu tan làm đi, tôi gọi cho nó một lần nữa xem sao. ”
Tử Thư gật đầu, rời đi.
Phương Tố không gọi cho Trì Uyên, bà ta đứng suy nghĩ một lúc rồi bắt taxi đến cửa hàng của Cố Tư.
Trong cửa hàng chỉ có Mạnh Sướng, lúc này cũng không có nhiều người nên Phương Tố trực tiếp đi vào.
Mạnh Sướng nói chào mừng quý khách, nhưng khi cô ấy nhìn thấy Phương Tố, cô ấy rất ngạc nhiên:”Chào bà! Là bà sao?”
Phương Tố nhìn quanh, “Chà, Cố Tư đâu?Sao cô ấy không có ở đây?”
Mạnh Sướng nghĩ một hồi, “Gần đây TiểuTư có việc nên không đến.”
Phương Tố từ khóe mắt nhìn Mạnh Sướng, thái độ vô thức mang theo một loại khinh thường người khác: “Cô ấy không nói việc gì sao? Mấy ngày nay đều không đến à? ”
Mạnh Sướng ngẫm nghĩ: “ Không nói, nhưng quả thực đã vài ngày không đến. Đó là bà chủ của tôi, cô ấy không đến, tôi cũng không thể hỏi. ” Một lúc sau, Phương Tố nói: “Trước đó cô có gọi cho Cố Tư chưa? Cô có hỏi cô ấy đi đâu không?”
Mạnh Sướng lắc đầu,“ Tôi không hỏi, tôi là người làm công, hỏi kỹ quá cũng không tốt lắm. ”
Phương Tố có chút không vui, không hỏi được chút thông tin hữu ích nào, công cóc một chuyến.
Bà ta nghĩ đến đây, liền xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Sướng suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn cho Cố Tư, sau đó đặt điện thoại xuống, thở dài thườn thượt.
Khi Phương Tố bước ra ngoài, bà ta nhận được cuộc gọi từ Tùy Mị.
Giọng của Tùy Mị rất ngọt ngào, “Dì à, dì có bận không?”
Phương Tố đương nhiên nói rằng bà ta không bận.
Tùy Mị nói cô ta muốn mời Phương Tố ăn cơm, nói rằng đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Phương Tố cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý.
Hai người hẹn địa điểm, Phương Tố đi bộ bên lề đường một đoạn rồi bắt taxi.
Tùy Mị đã đến, đang xem thực đơn trong phòng riêng.
Nhìn thấy Phương Tố đi qua, Tùy Mị bật cười, “Dì ơi, nhìn xem dì muốn ăn gì.”
Phương Tô xua tay, “Không cần, con gọi gì cũng được.”
Tùy Mị cũng không nghĩ nhiều, cúi xuống nhìn thực đơn.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tùy Mị một lúc, sau đó mới thu ánh mắt lại.
Tùy Mị gọi một vài món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.
Chờ người phục vụ đi rồi, Phương Tố mới thở dài một hơi, tiếng thở dài cũng không nhỏ.
Tùy Mị sửng sốt, “Dì sao vậy? Trông có vẻ như dì không vui.”
Phương Tô nói phải, sau đó nói tiếp: “Bây giờ, dì gọi cho A Uyên, nó không chịu nhận điện thoại của dì.”
Tùy Mị sững sờ: “Tại sao vậy? Hai người lại cãi nhau sao?”
Phương Tố thở dài, “ Còn có thể vì chuyện gì, là vì Cố Tư cả, dì không thích Cố Tư, chỉ mới nói mấy câu, cái tên nhóc thối đó liền không vui, bây giờ không thèm để ý tới dì nữa. Tính ra đã mấy ngày rồi. ”
Tùy Mị mím môi, nhất thời không biết nên nói gì
Phương Tố chậc chậc hai lần, “Cố Tư kia, xem ra đúng là có yêu thuật, con nhìn xem, làm cho A Uyên bị mê hoặc như vậy, đến mẹ nó cũng ko cần.”
Tùy Mị vẫn không nói lời nào.
Phương Tô xua tay, “Quên đi, đừng nói nữa, nói đến dì càng nổi nóng. Dì đoán thằng nhóc chết tiệt này đã cho số điện thoại của dì vào danh sách đen rồi, không chịu trả lời điện thoại của dì, để xem năng lực của nó đến đâu!” Tùy Mị nhếch miệng, mỉm cười, “Chắc là vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Phương Tố gật đầu, “Hy vọng làvậy.”
Mấy ngày nay, Tùy Mị không có liên lạc với Trì Uyên. Công ty nhà họ Tùy có chút việc nên hơi bận.
Một lý do nữa là ông cụ nhà họTùy cho rằng cô ta không thể chủ động mãi như thế được, muốn để cô ta giãn ra một chút.
Dù là trong cuộc sống hay công việc, cô ta luôn là người chủ động, đối với cô ta mà nói, điều này không có lợi cho lắm.
Tùy Mị nghĩ lại, cảm thấy cũng có đạo lý, vì vậy cũng để cho bản thân hạ nhiệt vài ngày.
Mấy ngày nay không có liên lạc, cô ta hoàn toàn không biết tin tức của Trì Uyên.
Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn hỏi thăm tình hình từ chỗ của Phương Tố, nhưng kết quả có lẽ là chuyến này đi lãng phí thời gian rồi.
Sau đó, thực sự Phương Tố không có nhắc đến Trì Uyên nữa, chỉ nói về cuộc sống của bà ta trong khoảng thời gian gần đây.
Tùy Mị không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ phụ họa một hai câu.
Phương Tố nhấp một ngụm nước trái cây nhìn Tùy Mị, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.
Phương Tố thanh toán sau khi ăn xong.
Tùy Mị vội vàng nói: “Dì, cái này đã nói là con mời dì mà.”
Phương Tô cười, “Không sao, chỉ là một bữa cơm, không cần phải tính toán như vậy.”
Dùng bữa xong, thật ra vẫn còn sớm, trước đây theo thường lệ, Phương Tố nhất định sẽ kéoTùy Mị đi dạo một vòng.
Tùy Mị lúc này không có tâm trạng, đang nghĩ cách làm sao để từ chối Phương Tố.
Kết quả, Phương Tố lên tiếng trước, “Hôm nay, dì hơi mệt nên về trước đây. Lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, không đi dạo nổi”
Tùy Mị cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Đúng rồi, dì à, cũng không còn sớm, dì nghỉ ngơi cho khỏe. Khi nào rảnh chúng ta lại gặp nhau.”
Phương Tố gật đầu, đưa tay bắt taxi.
Sau khi lên xe, không nhìn Tùy Mị mà trực tiếp báo địa chỉ, tài xế liền lái xe rời đi.
Tùy Mị không để ý nhiều, chờ xe lái đi, nụ cười chiếu lệ trên mặt liền khép lại
Thế mà chỉ vì nói mấy câu không hay về Cố Tư, Trì Uyên đã cho Phương Tố vào danh sách đen rồi. Trì Uyên đúng là bị trúng tà mà!
Mà lại Phương Tố cũng thật là vô dụng, muốn nói gì thì cũng nên biểu đạt ý tứ của mình uyển chuyển một chút. Đến giờ bà ta vẫn không thể học được.
Người đã lớn như vậy, còn bị con của mình cho vào danh sách đen, không biết bản thân bà ta có cảm thấy xấu hổ không.
Phương Tố nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tùy Mị qua gương chiếu hậu đến khi không nhìn thấy nữa, rồi nhắm mắt lại.
Bà ta ôm lấy túi xách của mình, vẻ mặt có chút thất thần.
Chiếc xe đang hướng về phía nhà họ Phương.
Phương Tố xuống xe, đi thẳng vào biệt thự nhà họ Phương.
Bà cụ Phương đang ngồi trong phòng khách xem TV, bà ta sửng sốt khi thấy Phương Tô đi tới, “Làm sao vậy? Nhìn mặt con có vẻ không được tốt lắm.”
Phương Tố đi tới, ngồi xuống sofa:”Trong lòng cảm thấy không được thoải mái, con ngồi đây một lúc rồi đi.”
Bà cụ Phương cười khúc khích, “Trì Chúc lại chọc giận con rồi sao?”
“Không phải.” Phương Tố nói, “Suy nghĩ kỹ lại, hình như đúng là con nhìn người không được chuẩn lắm.”
Vẻ mặt của bà ta có chút rối rắm, “Hiện tại con cảm thấy vậy, cũng không biết có phải cảm nhận của con sai không nữa. “
Bà cụ nhướng mày,” Thật không dễ dàng! Con còn có thể nghi ngờ mắt nhìn người của chính mình, con đó, có thể coi là có tiến bộ rồi. “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.