Sau khi xáo trộn như vậy, bầu không khí chùng xuống.
Trì Uyên chào hỏi những người trước mặt về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để những người muốn đi theo anh có thể đem chuyện mấy ngày nay giải thích cho người nhà biết.
Những người trong sân lúi húi rời đi, Cố Tư từ từ thả lỏng hai vai.
Cô thở ra một hơi, cảm thấy bụng hơi khó chịu, chắc do cô tức giận đã ảnh hưởng đến đứa bé.
Cô sợ đến mức vội vàng ngồi xuống
Trì Uyên đi đến ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cố Tư không có đẩy Trì Uyên ra, cô còn đưa tay nắm lấy áo của anh, nghiến răng: “Ông ta tại sao lại là người như vậy?”
Ba của cô, sao lại là người như vậy?
Cô thật quá thất vọng!
Trước đây ông nội của cô tham gia quân đội, cả một đời cương trực công chính. Dù cuộc sống có khó khăn, suốt cuộc đời ông vẫn sống ngay thẳng.
Cô tự nhận bản thân cũng chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, có thể coi là một cô gái lương thiện.
Nhưng tại sao ông nội lại có một người con trai như vậy, cô lại có một người cha như vậy.
Trì Uyên không biết nên an ủi Cố Tư thế nào, anh chỉ có thể ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, anh đưa Cố Tư vào phòng.
Cố Tư nằm trên giường, co người lại, trông vô cùng đáng thương.
Trì Uyên đợi một lúc, thấy có vẻ như Cố Tư đã ngủ, liền đi ra ngoài.
Làng này có vài chục hộ gia đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801019/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.