Trì Uyên cũng không quan tâm Tùy Mị có cùng Phương Tố ăn cơm hay không, dù sao bất kể như thế nào, gần đây anh và Phương Tố dường như sẽ là không gặp nhau.
Có thể lúc trước Phương Tố còn muốn hẹn anh, nhưng cuộc điện thoại lần trước của anh chắc đã làm Phương Tố tức giận.
Tức giận vậy thì tức giận đi, Trì Uyên cảm thấy, bản thân khó có thể yên tĩnh được một khoảng thời gian.
Sau khi ở văn phòng một lúc, Trì Chúc đến.
Trì Chúc cầm văn kiện, vốn dĩ là từ văn phòng đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy Trì Uyên, ông trực tiếp đi đến.
Trì Chúc trông không khác gì lúc bình thường: “Chuyện gì vậy, ba nghe Tử Thư nói, buổi sáng con có việc cần xử lý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Hôm qua Cố Tư xảy ra chuyện, con qua đó xử lý giúp một chút.”
Trì Uyên nói nhẹ nhàng như mây gió, Trì Chúc cũng xem như không có chuyện gì.
Ông gật gật đầu: “Cố Tư ở đây không có người thân, mặc dù các con đã ly hôn rồi, nhưng ông nội con trước khi mất, không buông bỏ được nhất chính là con bé, chúng ta giúp đỡ nhiều một chút cũng là nên làm.”
Trì Uyên nói đúng vậy, nghĩ nghĩ lại nhìn Trì Chúc hỏi: “Con nghe bà nội nói, gần đây bố đều chạy đến ở bệnh viện, chăm sóc một người bạn.”
Trì Chúc ngưng lại, nhìn nhìn Trì Uyên, vẻ mặt không thể giải thích được có chút lúng túng.
Ngược lại ông không phủ nhận, gật gật đầu: “Đúng vậy, có một người bạn bị thương nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800958/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.