Điện thoại của cảnh sát là gọi cho Trì Uyên, nói đã tìm được Mạnh Sướng lúc rạng sáng.
Trì Uyên nhanh chóng chạy lên lầu nói cho Cố Tư biết, Cố Tư liền lộn nhào xuống giường: “Ở đâu vậy, tôi muốn đi qua đó.”
Quần áo cô cũng không đổi, cùng Chương Tự Chi lên xe Trì Uyên, đi đến sở cảnh sát.
Mạnh Sướng là được tìm được vào lúc rạng sáng, cô gái nhỏ không có bị thương, chỉ là bị dọa cho khiếp sợ.
Mạnh Sướng đang nghĩ ngơi ở trong phòng, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cố Tư vừa đi vào liền khóc, đi đến ôm Mạnh Sướng, vô thức nói xin lỗi.
Trước đó Mạnh Sướng đã khóc rồi, bây giờ trạng thái cũng tốt hơn nhiều, dù sao vẫn là an ủi Cố Tư, nói là không có chuyện gì.
Trì Uyên nhìn nhìn Mạnh Sướng, quay người đi ra ngoài.
Cố Tư hỏi Mạnh Sướng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Mạnh Sướng cũng nói bản thân không rõ.
Cô nói hôm qua đi nhà vệ sinh, ra ngoài bị người ta bịt miệng, sau đó cái gì cũng không biết.
Trên đường bị người ta mang đi, những việc này đều không có ký ức.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, là đang ở trên một ngọn núi, cô bị ném ở dưới một cái cây, bên cạnh cũng không có ai.
Tay chân cũng không bị trói.
Cô lần mò xuống núi, men theo một hướng mà đi, nơi đó có cũng hơi hẻo lánh, sau một lúc lâu cô mới nhìn thấy người, nhờ họ gọi cảnh sát dùm, nên mới được tìm thấy.
Mạnh Sướng ở đây, một chút manh mối cũng không cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800957/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.