Cố Tư nghe những lời Chương Tự Chi nói, có chút ngây người: “Hỏi thăm về tôi, hỏi thăm tôi cái gì, tôi có chuyện gì mà hỏi thăm?”
Chương Tự Chi ngồi xếp bằng: “Chính là hỏi những việc vụn vặt,thực ra không hỏi những gì cụ thể, hỏi cô ăn như thế nào, uống như thế nào, ngủ có tốt không, bình thường làm cái gì, tôi nói với cô này, Trì Uyên như vậy, thật sự là không bình thường.”
Đúng vậy, Trì Uyên cũng cảm thấy anh không bình thường.
Cố Tư trợn to mắt, gật gật đầu: “Là không bình thường, hai ngày nay tôi nghĩ một chút,có phải là tôi hố anh ta lợi hại như vậy, nên anh ta không vui.”
Sau khi Trì Uyên ly hôn, còn có lần trước, tất cả tiền đưa cho cô, cộng lại cũng không phải một khoản nhỏ.
Số tiền này, một người bình thường muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Trì Uyên cho nhiều như vậy, cô có chút không tin anh sẽ không đau lòng.
Đây có phải cho xong rồi lại có chút đau lòng, sau đó lằng nhà lằng nhằng bắt đầu tìm cách đột phá cửa ở chỗ của mình.
Chương Tự Chi “a” một tiếng, không hiểu nổi mạch não Cố Tư: “Cô nghĩ sai rồi, chồng trước của cô không phải là một người coi trọng tiền bạc.” Nhưng Cố Tư cảm thấy mình nghĩ như vậy, hình như là rất bình thường. Thương nhân còn không coi trọng tiền bạc, vậy coi trọng cái gì, kinh doanh là thú vui sao?
Chắc chắn là không có khả năng.
Ninh Tôn ở bên cạnh nhìn Cố Tư, sau đó nói: “Mặc kệ là vì điều gì, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800919/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.