Cố Tư phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên, “Các anh về à, để tôi tiễn các anh.”
Trì Uyên không nhúc nhích, chỉ ngồi ở chỗ cũ.
Cố Tư tiễn hai người ra cổng.
Chương Tự Chi nhìn vào trong phòng, hơi cong môi, “Cố Tiểu Tư, chồng cô bình thường cũng dính lấy cô như vậy à, làm gì có ai bình thường mà dính người như thế, chỉ có một mình cô giống vậy thôi.”
Cố Tư nghĩ rằng Chương Tự Chi đang nói chuyện xảy ra trong phòng bếp.
Cô ấy cũng hơi chạnh lòng.
Đặc biệt là Ninh Tôn vẫn ở đây, Ninh Tôn biết hai người đã ly hôn.
Vậy mà hai người vẫn đang ôm nhau trong bếp.
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng có chút không chính đáng.
Cố Tư hất tóc bên tai, cố làm ra vẻ không xấu hổ. “Hôm nay anh sẽ coi anh ấy như bị bệnh đi, đừng so đo, tôi cũng không rõ hôm nay ấy bị làm sao.”
Cố Tư không biết, nhưng Ninh Tôn thì có.
Anh ta đi tới, đứng bên cạnh Cố Tư, hai người rất thân thiết nói một câu khác, “Lần sau xảy ra chuyện, thì đứng tránh xa xa một chút, hôm nay cô bị thương, thật sự tôi không thoải mái lắm.”
Cố Tư nghe cũng không quá hiểu những lời này, chỉ xem như là do Ninh Tôn đang áy náy.
Cô gật đầu, “Tôi biết, nhưng hôm nay tôi thực sự đứng trốn ở phía sau.”
Nói như vậy, Chương Tự Chi co rụt cổ lại, thiên địa lương tâm ơi, thật sự lúc đó anh ta không biết Cố Tư đang ở phía sau anh ta.
Nếu không cũng không lập tránh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800834/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.