Chương trước
Chương sau
92.

Bùi Tử Minh ôm siết lấy Đồ Tiểu An cùng nằm trên giường. Trong đầu anh vô cùng rối bời, trời sắp sáng mới ngủ thiếp đi.

Vốn đã định mời bác sĩ giỏi nhất chữa chứng thích cường điệu cho nhóc điên này, nào ngờ những lời cậu nói có thể đều là thật.

Trời sáng hẳn rồi Bùi Tử Minh mới tỉnh giấc, chỗ nằm bên cạnh đã trống không. Đồ Tiểu An để lại cho anh một mảnh giấy, viết:

Cảm ơn sếp Bùi chuyện tối qua. Chúng ta ai cũng được lợi, không phải bao nuôi, đừng đặt nặng chuyện này quá. Tôi không muốn làm phiền anh thêm, chúng ta đừng liên lạc nữa.

93.

Mẹ nó chứ. Bùi Tử Minh chửi một câu.

94.

Bùi Tử Minh gọi cho bố mình là Bùi Xương Đạt đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài.

Từ khi anh hoàn toàn tiếp quản tập đoàn nhà họ Bùi, Bùi Xương Đạt yên tâm định cư ở nước ngoài. Mẹ của Bùi Tử Minh qua đời vì bệnh, nghe nói Bùi Xương Đạt gần đây mới tìm được một người phụ nữ cùng bầu bạn, ngày tháng trôi qua cũng không còn cô đơn nữa.

Hai bố con đã lâu rồi chưa liên lạc.

95.

"Bố, con có chuyện này muốn hỏi", Bùi Tử Minh đứng trước cửa kính sát trần của tầng 30, đôi mắt anh lạnh lẽo. "Bố bảo hai năm trước con bị Bùi Tử Tân ám hại, bị tai nạn xe hôn mê suốt một năm, là giả đúng không".

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, Bùi Xương Đạt mới hỏi lại: "Con nhớ lại rồi à?".

"Chưa ạ", giọng Bùi Tử Minh đè thấp, "Con gặp được một người".

Lại thêm một lúc lâu nữa, Bùi Xương Đạt thở dài, "Sau khi cứu được con, bố cho người đốt trụi chiếc xe để cậu ta tưởng con đã chết rồi, sao cậu ta còn tìm được con".

"Rốt cuộc đã có chuyện gì?".

Bên kia lại thở dài, "Đúng là anh con ám hại con, chuyện này từ hơn một năm trước. Con hôn mê cũng là thật, nhưng một tháng sau đã tỉnh lại, ngoại trừ phần đầu thì những chỗ khác không bị thương nặng, chỉ là không nhớ được chuyện vài năm trở lại đây... Lúc đó bố coi đó cũng là chuyện tốt, quên những chuyện kia đi rồi con mới tỉnh lại".

Bùi Xương Đạt từ tốn nói: "Anh con tìm người động tay động chân trên xe của hai đứa, bị người theo dõi mà bố phái đi phát hiện ra được. Dù muộn một chút nhưng tốt xấu gì cũng cứu được con, còn cái người gần gũi với con, bố cũng cho người đưa cậu ta vào viện".

"Người gần gũi?", Bùi Tử Minh nhíu chặt hàng mày, "Đồ Tiểu An?".

"Con đúng là mê muội, bố để con ra ngoài hít thở, con lại chạy đi giao du với một tên con trai bán mì", Bùi Xương Đạt không muốn nói gì thêm, "Sau đấy bố gọi con về, con cứ trốn tránh mãi, còn muốn cùng cậu ta sống những ngày tháng bình dị, đúng là ngu muội! Dù sao giờ vẫn chưa nhớ lại, đừng dính líu gì đến cậu ta nữa".

96.

Bùi Tử Minh khiến Bùi Xương Đạt nổi trận lôi đình.

Vì anh đáp: "Không được".

"Con không nhớ ra, nhưng không buông được".

"Con lại thích em ấy rồi".

97.

Anh trai của Bùi Tử Minh, Bùi Tử Tân, là một bệnh nhân tâm thần với vẻ ngoài bình thường, một kẻ hoang tưởng bị hại không ai bằng.



Mẹ của hắn là vợ trước của Bùi Xương Đạt. Bà bị trầm cảm nhẹ bẩm sinh, lại thêm trầm cảm sau sinh, thế là nhảy lầu tự tử.

Mà sau khi lớn, tiếc rằng Bùi Tử Tân cũng không bình thường giống như vậy.

98.

Sau khi Bùi Xương Đạt vì sức khỏe không còn như xưa mà thông báo sẽ lui về sau, để Bùi Tử Minh nắm quyền, thì Bùi Tử Tân phát bệnh.

Bệnh phát tác không cách nào cứu vãn.

Khi đó Bùi Tử Minh vừa du học về, đang dần tiếp nhận những sự vụ quan trọng của tập đoàn. Bùi Tử Tân tố chất bình thường, rõ ràng trong tay cũng nắm giữ vài chi nhánh, vậy mà vẫn không ngừng ghen ăn tức ở.

Hắn là con vợ cả, lẽ ra phải nắm quyền to nhất, cớ gì lại để cho thằng con vợ lẽ?

Tròng lòng vừa nổi lên suy nghĩ diệt trừ Bùi Tử Minh, hắn đã lập tức thực hiện.

99.

Nhưng hắn là một tên điên không biết trình tự lại hấp tấp, ra tay vài lần vẫn không thành công.

Lúc đó Bùi Tử Minh đã tìm đến Bùi Xương Đạt đang dần lui về sau, "Bùi Tử Tân cho người ném đồ từ trên cao xuống, cho người phóng hỏa đốt nhà con, còn mua chuộc người khác đổ chất bảo quản vào đồ ăn để con chết từ từ. Tất cả đều bị con hoặc cấp dưới của con phát hiện kịp thời".

"Anh ta làm vậy là phạm pháp, dù bệnh nhân tâm thần khả năng cao sẽ không phải chịu trách nhiệm", Bùi Tử Minh gõ lên mặt bàn, "Con biết bố sẽ không chấp nhận báo cảnh sát, nhưng chuyện này phải xử lí. Nếu không lần nào đó anh ta thành công, bố có nói với anh ta "gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau" thì cũng chẳng kịp nữa đâu".

100.

"Tử Minh, lần trước nói chuyện xong bố đã nghĩ kĩ rồi. Tử Tân dù sao cũng là anh ruột của con, con trai của bố, chúng ta cho nó cơ hội nữa đi. Bố không muốn nó vào tù, cũng không muốn đưa nó vào bệnh viện tâm thần".

"Bố đã sắp xếp để con ra nước ngoài tránh mặt một thời gian, không để Tử Tân tìm ra con. Việc làm ăn của tập đoàn bố sẽ tiếp tục lo liệu, con sẽ giúp đỡ bố từ xa. Phía Tử Tân, bố sẽ nhờ bác sĩ giỏi nhất điều trị cho nó, chắc chắn sẽ chữa khỏi được".

101.

"Không cần ra nước ngoài đâu, đi bao nhiêu năm con cũng chán ngấy rồi. Con sẽ tự đến vùng ngoại thành tìm chỗ hẻo lánh ở lại, tiện thể trải nghiệm cuộc sống luôn. Bố không cần thấy phiền lòng, cứ lo cho Bùi Tử Tân thôi. Công ty có việc cần giúp thì cứ gọi con".

102.

Kết cục sau đấy thì ai cũng biết.

Bùi Tử Tân không được chữa khỏi. Hắn còn tìm ra địa chỉ của Bùi Tử Minh, vội vàng ra tay. Đây là lần thành công nhất của hắn. Bởi Bùi Tử Minh đúng là không hề cảnh giác với chiếc xe tải van chở hàng của Đồ Tiểu An.

Bùi Xương Đạt không nhịn được nữa, đứa con trai đáng tự hào của ông đã suýt chết chỉ vì sự thương xót của ông dành cho đứa con trai còn lại. Sau cùng vẫn là trói lại, tống tên đầu sỏ vào bệnh viện tâm thần.

103.

Từ những gì Bùi Xương Đạt nói, Bùi Tử Minh hiểu được toàn bộ câu chuyện năm đó. Nhưng đó đều là những chuyện xảy ra trước khi anh gặp được Đồ Tiểu An.

Một năm mà Bùi Xương Đạt che giấu kia, trong quán mì cũ kĩ nhỏ hẹp, chắc chắn anh đã yêu Đồ Tiểu An bằng cả thể xác và linh hồn.

Mặt ngọc cá vàng mà Đồ Tiểu An đeo trên cổ chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

104.

Chiếc xe tải van chở hàng trước kia đã cháy rụi nên buổi chiều Đồ Tiểu An đành đến chợ đồ cũ chọn một chiếc xe ba bánh, rồi cành cạch lái về.

Về đến cổng sau của quán mì thì mặt trời cũng sắp xuống núi. Cậu nhìn thấy một người đứng trong ánh hoàng hôn.

Chính là người đã chạy nhảy không biết mệt trong đầu cậu cả ngày hôm nay.

105.

Đồ Tiểu An nhảy xuống khỏi xe ba bánh, "... Sếp Bùi?".

Người này hôm nay mặc một cái áo gió màu đen thoải mái, không còn dáng vẻ chải chuốt khí chất hơn người, trông càng giống Bùi Lượng của cậu hơn nữa.

Bùi Tử Minh nghe tiếng thì quay sang nhìn cậu, "Cậu về rồi à".

Đồ Tiểu An gật đầu, lấy chìa khóa mở cổng sau, cậu vừa đẩy xe vào vừa nói: "Vào trong rồi nói".

Bùi Tử Minh theo sau cậu, rất tinh ý mà giúp cậu đẩy xe. Dịu dàng đến bất ngờ.

106.

Sau khi đóng cửa cài khóa cổng sau, không gian trở nên kín đáo hơn.

Bùi Tử Minh bước lên đứng trước mặt Đồ Tiểu An, cúi nhìn cậu. Bầu không khí lập tức tỏa ra hơi thở mờ ám khó nói thành lời.

Đồ Tiểu An lúng túng cúi đầu, giọng cậu lí nhí: "Sếp Bùi... Tôi đã để lại lời nhắn cho anh rồi mà. Tôi đang hơi rối, thời gian này chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi sẽ không kìm được mà bám lấy anh mất. Nhưng tôi cũng sẽ không đồng ý giữ quan hệ bao nuôi với anh, mong anh hiểu cho. Chuyện tối qua công nhận là tôi đã quá giới hạn, nhưng không có nghĩa tôi muốn làm bạn giường với anh, anh cứ coi như tình một đêm là được, nếu lỡ gây ra rắc rối gì với anh thì tôi xin lỗi...".

"Thỏ con", Bùi Tử Minh đột nhiên gọi cậu.

Đồ Tiểu An run lên, lập tức yên lặng.

107.

Bùi Tử Minh thử kéo tay Đồ Tiểu An, cẩn thận nắm trong tay mình, rồi thở phào một hơi.

Giọng nói anh không còn lạnh lùng như trước, thậm chí còn hơi lộ ra chút bất lực: "Tôi không nhớ mình là Bùi Lượng, em có thể giúp tôi không".

108.

Đồ Tiểu An lại lần nữa dọn dẹp phòng của ông. Bùi Tử Minh có chút dè dặt đứng ở cửa nhìn Đồ Tiểu An dọn giường cho mình, giống như không dám bước lên.

Trông thấy dáng vẻ xa lạ này của anh, trong lòng Đồ Tiểu An chua xót. Nếu là Bùi Lượng, những lúc này anh sẽ lén lại gần từ đằng sau rồi ôm chầm lấy cậu, trêu chọc khiến cậu không thể nào trải phẳng ga.

Bùi Lượng coi nơi này là nhà, anh sẽ không tự coi mình là khách.

109.

Nhưng rốt cuộc Bùi Tử Minh cũng nhận ra anh chính là Bùi Lượng rồi, còn khẩn khoản nói rằng tối nay muốn ở lại ngôi nhà đằng sau quán mì. Vừa rồi ở trong sân được Bùi Tử Minh nhẹ nhàng, rụt rè nắm lấy tay, trái tim Đồ Tiểu An mềm nhũn như bún, yêu cầu gì cũng đồng ý hết.

Trước đây Bùi Lượng chưa kịp nói rõ chuyện nhà mình với cậu, giờ rốt cuộc Bùi Tử Minh cũng tự mình nói ra hết.

Đồ Tiểu An nghe mà hai mắt đỏ hồng, hồi lâu cũng không thốt nên lời. Mãi sau cậu mới từ từ duỗi tay ra, xoa nhẹ đầu Bùi Tử Minh, "Anh còn sống, tốt quá rồi. Vì bảo vệ em nên anh mới bị thương nặng, chắc chắn là đau lắm".

Bùi Tử Minh hơi cúi đầu để cậu xoa, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm, "Có đau hay không tôi chẳng nhớ được nữa rồi".

110.

"Đồ ngủ hôm qua anh mặc giặt chưa khô nên lúc dọn hành lí em không mang theo", Đồ Tiểu An đẩy cửa bước vào, nhét vào tay Bùi Tử Minh một bộ đồ ngủ khác, "Đây cũng là quần áo của anh, hơi dày, anh chịu khó mặc đi, buổi tối không cần đắp kín chăn đâu".

Bùi Tử Minh cầm lấy, lại nghe được Đồ Tiểu An nói tiếp: "Đồ tắm của anh... ở phòng em, nhưng lâu không dùng bám bụi hết rồi, em lấy cái mới cho anh".

Bùi Tử Minh gật đầu, "Đi tắm phải sang phòng em à?".

"... Ừ. Phòng tắm ở trong phòng em".

Bùi Tử Minh đứng lên, "Trước đây tôi cũng ở trong phòng em à?".

Đồ Tiểu An nhìn sang chỗ khác, giọng nhỏ xíu: "Sau khi xác định quan hệ thì mới dọn sang".

"Vậy tôi...", Bùi Tử Minh khẽ mím môi, "Như tôi bây giờ thì bao giờ mới được chuyển sang?". Ngập ngừng một lúc, anh cố gắng tìm cách biểu đạt: "Tôi không hề muốn xúc phạm đến em như tối qua, tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn một chút".

"Không phải em sợ anh lại làm chuyện đó...", Đồ Tiểu An ho nhẹ một tiếng, gương mặt ửng hồng, "Chỉ là anh bây giờ mới gặp em có mấy lần, vẫn còn xa lạ, chung giường chung gối không thích hợp cho lắm".

"Có phải em thấy tôi không yêu em như Bùi Lượng, không xứng ở chung không". Bùi Tử Minh không nhịn được mà tự ghen với bản thân, "Tôi sẽ cố gắng nhớ lại, cũng sẽ yêu thương em. Lúc còn chưa biết gì thì tôi đã rung rinh vì em rồi, chỉ là mạnh miệng thôi. Tôi sẽ cố hết sức quay lại làm Bùi Lượng...".

"Bùi Tử Minh", Đồ Tiểu An ngắt lời anh, khóe miệng cậu vẽ ra nụ cười, "Anh chính là Bùi Lượng, anh cứ trở thành chính anh là được. Hôm nay anh có thể quay về em đã rất vui rồi".

Cậu bước lại gần, kéo lấy tay Bùi Tử Minh, "Mau đi tắm đi, em nấu đồ ăn khuya cho anh. Còn nấu thêm một bát mì chỉ dành riêng cho Bùi Lượng nữa".

111.

Bùi Tử Minh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi vào nhà bếp sau quán mì, lập tức nhìn thấy Đồ Tiểu An đeo tạp dề đứng trước bếp đợi mì chín.

Cái người này khung xương nhỏ, dù không thấp nhưng nhìn tổng thể vẫn là một cục nhỏ xinh mềm mại.

Bùi Tử Minh nhìn lướt qua bài trí trong bếp, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc xa lạ. Ngay cả Đồ Tiểu An đang nấu mì cũng như thể xuất hiện thêm một phiên bản khác, mặc một bộ quần áo khác.

Nếu cố nhớ lại thì trong đầu giống như thật sự có thể miễn cưỡng xẹt qua vài hình ảnh vụn vặt nào đó. Chỉ là chớp mắt đã vụt đi mất, mà hình ảnh cũng mờ ảo không rõ ràng.

112.

Đồ Tiểu An quay lại thì phát hiện anh đứng đấy, cậu vẫy tay, "Vào đây, sắp xong rồi, mình ăn trong này luôn đi. Đợi chút em vớt mì ra rồi lấy dầu mè với giấm cho anh".

Bùi Tử Minh gật đầu, từ tốn bước vào trong. Anh nhìn thấy bên trái Đồ Tiểu An có một dãy tủ bếp, cánh tay bất giác vươn ra mở cửa tủ ở giữa, dầu mè và giấm được xếp ngay ngắn bên trong.

Bùi Tử Minh ngẩn người, Đồ Tiểu An cũng ngẩn người theo.

113.

Đồ Tiểu An tắt bếp, "Hình như anh có nhiều phản ứng theo bản năng lắm, lần trước có tiếng chó sủa xong giúp em che tai cũng thế".

"Hồi trước tôi cũng che tai cho em như thế à?".

"Ừ... Có", Đồ Tiểu An gật đầu, "Hồi nhỏ em bị chó cắn, nên sợ chó".

Bùi Tử Minh im lặng một lúc, "Lần trước là bản năng, lần này hình như thật sự nhớ ra được. Lúc nãy trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh trong bếp".

"Thật sao? Anh còn nhớ ra gì nữa?".

"Tôi nhớ... hình như là mùa đông, em mặc đồ ngủ vải lông nấu mì cho tôi". Bùi Tử Minh hơi dừng lại, im lặng một lúc, "Có phải tôi từng hôn em ở đây không?".

Đồ Tiểu An ngại ngùng mím môi, "Nhiều lần lắm".

Bùi Tử Minh nhắm mắt lại, "Có phải có một lần, em mặc đồ ngủ lông nấu mì, tôi hôn em, em rất xấu hổ, đang hôn thì hình như đèn tắt".

"Không phải đèn tắt, mà là cháy bóng... Lúc đấy chỉ có hai chúng ta, đang bận cả, ai rảnh mà đi tắt đèn chứ". Đồ Tiểu An lại đỏ mặt, "Chắc là lần đầu mình hôn nhau đấy, xác định tình cảm xong thì hôm sau anh chuyển vào phòng em".

114.

"Em thấy chưa, tôi thật sự là Bùi Lượng", mức độ vui sướng của Bùi Tử Minh hoàn toàn không hợp với khí chất lạnh lùng thường ngày. Như thể chỉ cần tìm thêm vài bằng chứng chứng minh mình là Bùi Lượng thì anh có thể lại gần Đồ Tiểu An thêm chút nữa vậy.

Đồ Tiểu An cởi tạp dề, nhìn người đàn ông thần thái ngút ngàn chỉ vì nhớ ra chút kí ức khi làm thêm ở quán mì mà vui vẻ không thôi, trong lòng lẫn lộn cảm xúc khó nói thành lời.

Rõ ràng đây chính là Bùi Lượng, nhưng cậu lại không thể lại gần.

"Ừ", cậu chỉ có thể gật đầu, "Đúng là anh".

115.

"Thỏ con, kí ức mơ hồ quá, tôi muốn khung cảnh rõ ràng hơn", dáng vẻ tóc mái ẩm ướt rũ xuống, nói chuyện nhẹ nhàng của Bùi Tử Minh giống hệt với Bùi Lượng. Anh nhìn Đồ Tiểu An, "Tôi có thể lại hôn em ở đây không?".

"Cũng không phải là không được...", Đồ Tiểu An cậy vết rạch trên quần, "Nhưng mì sắp nguội rồi ưm...".

Còn chưa dứt lời, như sợ cậu đổi ý, Bùi Tử Minh đã nhoài người đến khóa môi cậu.

Mới có một chút mà Đồ Tiểu An đã mềm oặt cả người. Chỉ là một nụ hôn nhẹ mà thôi, chỉ là được ôm lấy cắn mút đôi môi mà thôi, đã khiến cả người cậu nóng bừng.

116.

Bát mì Dương Xuân này ăn được bao nhiêu ai cũng tự biết cả.

Đồ Tiểu An mang theo gương mặt đỏ lựng ngồi ở đối diện, cậu ôm chai nước có ga tự hạ nhiệt cho mình, âm thầm quan sát dáng ăn rất có giáo dục của Bùi Tử Minh.

Sau khi thái độ thả lỏng thì người này thật sự không khác gì Bùi Lượng.

117.

"Thỏ con, sau này buổi tối tôi sẽ ở lại đây với em, được không?", Bùi Tử Minh đặt đũa xuống, hỏi cậu.

Đồ Tiểu An được gọi bằng cái tên yêu thương có chút do dự, cậu ôm chai nước ngoan ngoãn gật đầu.

Bùi Tử Minh gom hết dũng khí, hỏi tiếp: "Vậy em có thể đừng nghỉ việc, quay lại tập đoàn với tôi không?".

"Em...", Đồ Tiểu An cúi đầu, "Em đã chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, dự định mai sẽ mở cửa".

"Tôi biết em thích nghề phiên dịch, nghỉ việc chỉ là để tránh né tôi", Bùi Tử Minh tha thiết nhìn cậu, "Đừng trốn một góc nhớ Bùi Lượng nữa, hãy để tôi được thấy em nhiều hơn. Sau này chỉ nấu mì cho mình tôi thôi, tôi sẽ không hung dữ với em, cũng sẽ không bao nuôi em".

118.

Cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua, Đồ Tiểu An cuối cùng cũng đáp "Được".

Nhìn người đàn ông mặt mày rạng rỡ ngồi đối diện, cậu khẽ thở dài, từ tốn nói: "Bùi... Tử Minh, anh phải nhớ lại đấy, nếu không em sẽ thấy bất công, anh cố gắng vun đắp tình cảm với em, mà em lại coi anh như người thay thế".

119.

"Được". Bùi Tử Minh nở nụ cười, "Tôi với Bùi Lượng, không phải hai người hợp lại thành một, từ đầu đến cuối vẫn luôn là tôi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.