Đã bao lâurồi không nghe thấy Mạc Mạc gọi hắn là Anh Giản, nhưng hắn rất nhớ giọng nói mềm mại khi Mạc Mạc gọi hắn là Anh Giản, tiếng gọi kia khiến thờigian như trở về 6 năm trước, Mạc Mạc đơn thuần yêu hắn và cũng rất vuivẻ.
Nhưng nhữngthứ đó đều do chính tay hắn bóp chết, bước đi của Giản Chiến Nam trởnên nặng trĩu. Mạc Mạc ở trên lưng hắn khóc nức nở, đòi trả ba mẹ và cậu nhỏ cho cô, có lẽ muốn ông trời trả lại người thân cho cô.
Cô nắm lấytai hắn kéo thỏa sức, kéo chán rồi quay sang kéo tóc của hắn, ra lệnhcho hắn đưa anh Giản trả lại cho cô, trả lại thiên sứ cho cô, đưa ma quỷ đi đi. Rồi lại hát không ra lời bài hát “Thầm yêu em” của Vương Kiệt.
Cô hát rấtlộn xộn, vừa khóc vừa cười, không theo điệu nhạc, có mấy người đi quatrên đường đều quay đầu nhìn lại tặng cho cái nhìn chăm chú. Giản Chiến Nam chỉ có thể cười, nghĩ rằng còn cảm thấy tửu lượng của cô khá tốt,mượn rượu để điên chứ không phải người.
Rất lâu rồiMạc Mạc không thẳng thắn trước mặt hắn như thế, sẽ không làm nũng vớihắn, sẽ không mỉm cười với hắn, lúc đau khổ cũng sẽ không khóc với hắn.Cảm xúc của cô luôn để trong lòng, cho tới này ở trước mặt hắn cô luônmang theo một chiếc mặt nạ rất dày.
Lòng GiảnChiến Nam nặng trĩu, cõng Mạc Mạc đi trong cảnh đêm phồn hoa, suy nghĩcuồn cuộn như nước, cánh tay của Mạc Mạc ôm ở trên cổ hắn nhưng lạikhông nói, cũng không ầm ĩ, hình như cô đang ngủ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437178/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.