Sau nửa đêm, chúng tôi hòa quện vào nhau, mặc dù không phải là cuồng nhiệt nhất, nhưng lại khiến anh ấy vô cùng hưng phấn. Dù sao thì sức khỏe của anh ấy vẫn chưa hồi phục, sau đó tôi không dám để anh ấy lên đỉnh.
Cả linh hồn và thể xác của tôi cùng nhau an ủi anh ấy, nhìn anh ấy đã ngủ say, tôi xúc động vô cùng.
Một Trang Dật Dương như thế, lần đầu gặp mặt, có đánh chết tôi cũng không thể tin. Thời gian ở bên nhau càng lâu, tôi càng hiểu anh ấy hơn, thậm chí còn không nỡ trách móc anh ấy. Có lẽ tất cả phụ nữ đều có bản năng của tình mẹ.
Tôi liền cảm thấy, đối với Trang Dật Dương, tôi đều có thể tỏa ra ánh hào quang của tình mẹ.
Chuyện của Châu Tư Dĩnh cũng được chúng tôi bỏ qua, qua một lần thấu hiểu sâu sắc, vẫn phải hỏi nữa sao?
Chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa, lại chạm mặt với Trang Vân Đào và kẻ thứ tư kia, người phụ nữ đó xem ra khoảng trên dưới 30 tuổi, trong lòng còn ôm một bé gái.
“Sao con có thể ở cạnh người phụ nữ này? Bên nhà họ Châu, tại sao không tiếp tục đi giải thích?” Trang Vân Đào không có chút ngại ngùng nào khi bị bắt gặp, cũng không dặn chúng tôi không được phép nói ra, xem ra Trần Lệ Nhã cũng đã biết mọi chuyện rồi.
“Con ở bên ai, không cần bố phải quan tâm. Có một người bố như bố, hành động như thế này của chúng ta, rất khó hiểu sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082111/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.