“Chúng ta đi thôi!” Không ăn ở đây nữa, đổi chỗ ăn là được. Tôi ăn gì cũng được, khó khăn lắm mới trấn an được anh ấy, bây giờ xem ra sự kích động lại càng thêm nghiêm trọng rồi. 
Trang Dật Dương để mặc cho tôi lôi anh ấy đi, rời khỏi chỗ này, tôi quay đầu nhìn, Trang Vân Đào cũng được người phụ nữ kia an ủi rồi ngồi lại xuống ăn cơm. 
Lời nói trong lúc giận giữ của Trang Dật Dương khiến suy nghĩ của tôi thêm rõ ràng, sao tôi lại không nghĩ đến, mọi chuyện vốn không phải Trang Vân Đào muốn tranh vị trí đó về cho Trang Dật Thần, nếu không thì sao có thể để mặc cho cậu ta làm loạn trong đám cưới như vậy. 
Hoàn toàn là do Trang Vân Đào tự mình oán hận ông Trang đã chọn cháu trai mà không chọn ông ta, vì vậy nên mới để cho hai đứa con trai tự chém giết lần nhau, có như vậy, người phù hợp nhất đương nhiên chính là ông ta. 
Lớn tuổi, trưởng thành, ổn định, mặc dù năng lực bình thường nhưng cũng sẽ không gây ra sai lầm lớn, hơn nữa còn có Trang Dật Dương ở dưới giúp ông ta kiếm tiền, làm gì có cổ đông nào không ủng hộ cho quyết định như vậy? 
Bị bố đẻ tính toán đến bước này mới là thứ khiến trái tim của Trang Dật Dương lạnh lẽo đến thế. 
Chúng tôi lặng lẽ dùng xong bữa rồi trở vè khách sạn, anh ấy nằm nghỉ một lúc rồi rời đi, bảo tôi nhất định phải tin anh ấy. Đương nhiên tôi sẽ tin anh ấy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082109/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.