Thấy bọn họ không chịu đi, tôi liền lên gác ngủ, bọn họ cũng là người có thân phận, sẽ không đến mức đuổi theo đến tận phòng ngủ đâu nhỉ? Hơn nữa, dù có đuổi theo, không phải ở đây còn có bảo mẫu sao? Cô ấy luôn đứng trước mặt tôi, bày ra một dáng vẻ phòng vệ, còn linh hoạt hơn chị Mai Tử lúc đầu. 
Châu Diên Khánh quả nhiên vẫn tìm đến nhà họ Trang kể lể, nhưng ai đến nói cũng vô ích thôi, tôi tuyệt đối sẽ không rút đơn kiện, cũng sẽ không hủy án. 
Trang Dật Thần nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi chẳng khác gì đang giúp cậu ta, Châu Tư Dĩnh để tối đa hóa quyền lợi của mình, tuyệt đối sẽ không bỏ cái thai trong bụng. Cô ta phải cùng bị giày vò như tôi, đợi kết quả cuối cùng của bọn trẻ. 
Dù cô ta tạm thời trốn tránh, đợi đến khi sinh con hoặc sảy thai xong sẽ phải ngoan ngoãấn vào tù. 
Trang Dật Dương về nhà sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ, ngồi trước bàn ăn, cẩn thận giúp tôi bóc tôm, “Lời của cô tôi lúc chiêu, em không cần để ý, không ai có thể thay đổi được quyết định của tôi. Tôi cũng sẽ không lấy Châu Tư Dĩnh, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi. Bây giờ tôi thực sự không hiểu tại sao ông nội vẫn muốn tôi phải cưới người phụ nữ đó. 
Châu Diên Khánh dâng cổ phần đến trước mặt tôi tôi đều không cần, còn muốn tôi phải hy sinh hôn nhân của mình sao?” 
Tôi tận hưởng những con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082060/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.