Chương trước
Chương sau
“Không phải em nói không mời khách sao? Vậy Liêu Phàm không phải khách sao? Con đây tháng, em không làm, anh chấp nhận, nhưng em lại làm như vậy, không phải rõ ràng để ông nội trách anh sao? Không có ông ấy, cũng không có anh” Trang Dật Dương có thể lạnh lùng với bất kỳ ai nhưng không thể lạnh lùng với duy nhất ông nội.

“Không có khách, mẹ tôi, chị em của tôi, anh kết nghĩa của tôi, đây đều là người trong nhà. Ai cũng đều thật lòng yêu thích con bé, nếu ông nội anh có thể, tôi sẽ mang con bé đi gặp ông ấy!”

Tôi nói rất bình tĩnh, ông Trang biết chuyện tôi sinh con gái, còn xác nhận là một bé gái bị bại não, sợ rằng chỉ nhìn một cái cũng sẽ ghét bỏ!

“Sao anh không biết, em và Liêu Phàm kết nghĩa anh em lúc nào?” Trang Dật Dương mỉa mai nói.

“Đương nhiên là anh không thể biết, lúc đó anh còn đang bận kết hôn với Châu Tư Dĩnh! Trang Dật Dương anh đừng kiếm chuyện, Lâm Tĩnh Văn tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, trên đời này, người tôi đối xử xứng đáng nhất chính là anhI” Tôi không nợ anh ấy bất cứ điều gì, cũng chưa từng nợ mối Tình này.

Nhưng bây giờ tôi mệt rồi, tôi buông bỏ tình cảm với anh ấy, vì vậy sẽ không phải tức giận, cảm động nữa, cố gắng hết sức không vì anh ấy mà động lòng.

Còn anh ấy nghĩ như thế nào, thực sự không liên quan gì đến tôi.

Trang Dật Dương nhìn tôi, đột nhiên ép tôi vào tường, điên cuồng hôn tôi, cảm xúc có chút mất kiểm soát, nhưng tôi không lo lắng.

Nhưng chuyện xấu hổ xảy ra khiến chúng tôi không ngờ đến, vì Trang Dật Dương đã cởi áo lót của tôi, sữa mẹ trào ra, phun khắp mặt anh ấy, đây chính là kết cục cho việc làm chuyện xấu. Nhìn thấy anh ấy lau mặt, tôi không nhịn được cười.

Anh ấy có chút bối rồi nói, “Không ngọt!”



“Đương nhiên là không ngọt rồi, nếu không Quả Quả bú vào sẽ bị sâu răng!”

Cuộc cãi vã giữa chúng tôi được kết thúc ở chủ đề này, con tôi dường như trở thành liều thuốc điều hòa cho chúng tôi.

Tối đến, tôi và con ở cùng một phòng, bên ngoài là các bảo mẫu ngủ, chỉ cần tôi cần gì sẽ gọi họ. Tôi kiên trì tự cho con bú, không cần ai giúp. Đây là thời gian tôi và con tiếp xúc thân mật, không muốn bị làm phiền.

Còn Trang Dật Dương ngủ trong phòng làm việc hay ngủ trên giường của người khác, đều không ảnh hưởng đến tôi. Nụ hôn lúc chiều kia càng khiến tôi hiểu ra, tôi đã không còn tình yêu với anh ấy, cơ thể đã không còn phấn khích vì anh ấy nữa.

Trân Lệ Nhã không thành công trở về, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, nếu ông Trang đã yêu cầu chúng tôi dọn về nhà, chắc chắn vấn còn cách khác!

Thực ra tôi không hiểu, tôi và Trang Dật Dương chưa kết hôn, dọn qua đó để làm gì?

Đào Hiểu Quân như vậy, ông Trang cũng có thể để cô ta vào ở, chính xác là chẳng có ranh giới gì hết. Trong mắt ông ta chỉ có con cháu nhà họ Trang mới là chuyện lớn mà thôi! Lớn đến mức có thể dung túng cho con trai, tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, dạy dỗ nên một Trang Dật Thần có tính cách đầy thiếu sót trong cuộc đời này.

Trang Dật Thần có thể được giải cứu không? Những lời Châu Tư Dĩnh nói là muốn Trang Dật Thần được ra hay là không?

Chúng tôi biết được tin này, chắc chăn sẽ có đối sách. Nếu là đến cầu xin cho Trang Dật Thần, hôm qua cô ta sẽ không biểu hiện như vậy.

Khi tôi đang nghĩ không ra vấn đề này, phía cảnh sát liền thông báo phiên †òa của chúng tôi sẽ được mở sớm hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.