“Bố!” Trang Vân Đào vội vàng trở lại sau một tiếng đồng hồ, lập tức dùng chân đạp Trang Dật Dương ra, ôm lấy ông Trang khóc.
Trang Dật Dương không muốn ở lại đây thêm nữa, mà lôi tay tôi rời khỏi nhà họ Trang. Trên đường anh ấy không nói một câu, anh mắt chết lặng. Hai ngày sau đó anh ấy không khóc, cũng không ăn uống gì, chỉ nhốt mình trong phòng, tôi đã nói khô cả họng anh ấy cũng không chịu ra.
Hôm nay là ngày đám tang của ông Trang, nếu khách khứa không thấy anh ấy, chắc chắn sẽ nói anh ấy sai, hơn nữa bất kể ông Trang đã làm sai điều gì, giờ phút này cũng đã hình thành nên sai lầm, có nói gì, làm gì cũng không thể thay đổi được. Nhưng nếu anh ấy không đến đám tang, cả đời này sẽ không còn cơ hội bù đắp nữa.
Tôi vội vàng đập cửa, nhưng Trang Dật Dương không chịu ra.
Trang Giai Kỳ chạy đến đây, lập tức đạp cửa, cháu trai biến thành em trai, biến cố như vậy có lẽ cô ta cũng không dễ chịu gì. Nhưng cô ta đang gào lên, “Trang Dật Dương, tôi không quan tâm cậu dùng thái độ gì để đối mặt với bố, nhưng hôm nay cậu nhất định phải đến!
Cậu có thể không làm con trai ông ấy nhưng luôn là cháu trai của ông ấy, cả nhà đã bàn bạc rồi. Sau này sẽ không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu yên tâm!
Cuộc sống của cậu cũng sẽ không thay đổi, mau ra đây!”
Trang Giai Kỳ hôm nay lại khiến tôi cảm thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3081923/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.