Lương Cảnh Hành lắc đầu, “Không giấu em, vừa rồi tôi đi mua thuốc mới nhớ tới. Quà sinh nhật cũng khó coi như vậy…”
“Không.” Khương Từ ngắt lời anh, nhìn vào mắt anh, “Tốt lắm, thật, tôi rất vừa lòng.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Được rồi.” Anh lấy chiếc bật lửa từ trong túitiền ra, tiến tới trước mặt Khương Từ, “Sinh nhật thì phải ước nguyện,không có nến, dùng tạm cái này vậy.”
Khương Từ mỉm cười, “Nhưng mà đây là cái bật lửa, làm sao thổi tắt được.”
“Em thổi, tôi phối hợp với em.”
Khương Từ nghĩ một chút, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, một lát sau mở mắt ra. Ánh lửa mà cam yếu ớt khẽ lay động, chiếu sáng ánh mắt hai người.Khương
Từ phồng hai má, đầu cúi về phía trước, thổi một hơi.
Lương Cảnh Hành đúng lúc buông tay, trong nháy mắt ánh lửua bị dập tắt, anh hơi nhướn mày, “Thế nào?”
“Cây nến này còn khó coi hơn cả cái bánh ngọt kia.” Khương Từ cười lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt —— từ sau khi Khương Minh Viễn qua đời, đâylà lần đầu tiên Khương Từ cười vui vẻ như vậy, không có quần áo đắttiền, không có khách khứa chật nhà, thậm chí còn không có một cái bánhsinh nhật đúng nghĩa, cũng không có cây nến…
Tóc cô đã dài đếnmang tai, tóc mái đã chạm lông mày, so với kiểu đầu đinh lập dị hơn nửanăm trước, kiểu tóc này trong có vẻ dịu dàng mà xinh xắn.
“Ngày mai em có tiết học không? Nếu không để tôi đưa em về nghỉ ngơi trước.”
“Có, nhưng mà tôi vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/58526/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.