Dù sao cũng khôngphải tượng gỗ, lại nghe những lại khó nghe như thế, là người thì nên tức giận. Khương Từ cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhìn bóng lưng LươngCảnh Hành đi xa, nhất thời lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
Cô xáchtheo hai cái túi giấy nhỏ, dựa vào lực chân phải cố gắng leo lên cầuthang. Cô treo túi lên trên cánh tay, lấy điện thoại di động ra soiđường, tay vịn cầu thang rỉ sét cô cùng bẩn thỉu, nhày từng bậc từng bậc lên trên. Cứ như vậy đến được tầng hai, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi,chống lên tay vịn, thở hổn hển từng tiếng, tầng cao nhất là tầng sáudường như xa không thể đén được.
Nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nhảy lên, đột nhiên phía dưới truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.Khương Từ chỉ cho là người thuê trọ khác, định chờ người kia đi trước.Ai ngờ vừa cúi đầu nhìn, đang đi lên, là Lương Cảnh Hành hẳn là đã đilại quay lại.
Khương Từ lập tức sửng sốt, còn chưa mở miệng,Lương Cảnh Hành ba bước làm hai bước đã đứng trước mặt cô, cũng khôngnói gì, trên mặt giống như được bọc một lớp sương lạnh, nhất thời lnạnhđến dọa ngươi. Cô nắm chặt di động đã tẳ ánh sáng, chưa kịp bật lên lầnnữa, chợt thấy Lương Cảnh Hành cúi thấp xuống, ôm lấy hai chân cô, cứnhư vậy vác lên.
Hai chân Khương Từ cách mặt đất, dọa cho cô sợ thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
Lương Cảnh Hành lạnh lùng nói, “Soi đường.”
Khương Từ vội vàng ấn di động một cái, chiếu sáng phía bên dưới Lương Cảnh Hành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3151999/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.