“Tự cậu chờ đi, tôi về trước.” Khương Từ nói.
“Cô ở đâu? Về kiểu gì?” Trần Giác Phi buột miệng, nói xong chỉ muốn cắnlưỡi mình. Tự dưng lại chủ động quan tâm đến người bị bệnh thần kinhnày, đúng là gặp quỷ.
“Gần đây thôi, tôi về đây.” Vừa nói xong, phía trước chợt lóe lên ánh đèn xe.
Trần Giác Phi vẫy vẫy tay: “Lương Cảnh Hành! Ở đây!”
Xe dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe mở ra. Lương Cảnh Hành ló đầu, nhíu mày nhìn Trần Giác Phi, “Cháu vừa gọi ai đấy?”
Trần Gác Phi cười hì hì, kéo cửa ra, chui vào trong xe.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng lại trên người Khương Từ: “Cô Khương, cô cũng lên xe đi, tôi đưa cô về trước.”
Khương Từ lắc đầu, tay chỉ vào nơi nào đó bên phải trong bóng đêm: “Tôi đang trọ ở đó. Rất gần.”
Lương Cảnh Hành nhìn theo.
Đường Hà Vương là một con đường cũ trong nội thành, nhà ở mới nhất trong khunày cũng phải có ít nhất 20 năm tuổi. Ban đêm nhìn không rõ, nhưng banngày lại vô cùng rõ ràng, nhà cửa,đường phố loang lổ cũ nát, đối lập hẳn với những khu đô thị sầm uất. Tỷ lệ tội phạm của nơi này cũng vô cùngcao, trộm vặt là chuyện thường ngày, những tin tức như phát hiện đượchai thi thể đã thối rữa trong ngõ nhỏ cũng không mới mẻ gì.
Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, “Được, cám ơn cô đã gọi điện cho tôi, đi về nhớ chú ý an toàn.”
Khương Từ gật đầu, chờ khi Lương Cảnh Hành lái xe đi, mới bắt đầu xoay người rời đi.
Lương Cảnh Hành rẽ phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/58514/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.