Tay Khương Từ dừng lại trong phút chốc, sau đó lại sắp xếp xách như cũ.
"Cái người này thật giảo hoạt."
Một câu nói không đầu không đuôi, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ bình thản, Khương Từ không hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì, cười một tiếng, "Lời này là sao?"
"Vô duyên vô cớ chiếm bao nhiêu tiện nghi của tôi như vậy."
Khương Từ xoay người, "Không phải lần trước đã nói rõ với cậu rồi sao?"
"Nói rõ?" Trần Giác Phi buồn bực, ánh mắt dừng trên mặt cô, giống như chất, mang theo chút ý nghĩa khác.
Trong lòng Khương Từ lộp bộp một cái, đột nhiên cảm thấy dường như Trần Giác Phi có chút thay đổi, không còn là cái tên Trần Giác Phi ngốc nghếch lỗ mãng như trước kia nữa.
"Thật ra không cần nói rõ, trong lòng cậu cũng đã hiểu rồi."
Khương Từ ngừng thở, yên lặng trong phút chốc, nở một nụ cười rất nhạt, "Có một số việc nên nói rõ, có một số việc hãy cứ để nó đần độn u mê thôi."
Trần Giác Phi trầm mặc trong chốc lát, "Cậu và cậu của tôi quen biết từ lúc nào vậy."
"Ở lễ tang của ba tôi."
"Kể một chút đi."
Khương Từ liếc cậu một cái, "Thật ra thì tang lễ này tôi cũng không định làm, tan đàn xẻ nghé, người tới đều là để chế giễu, không có ý nghĩa. Nhưng ba tôi lại là người thích thể diện, thích náo nhiệt, tôi vẫn muốn tiễn ông đi một cách thuận lợi vui vẻ."
Cô lùi về phía sau một bước, dựa lưng vào giá sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152035/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.