Ăn cơm xong, hai người đánh bài nửa ngày. Khương Từ kỹ thuật kém, nhưngvận may không chịu nổi, một buổi chiều liền đánh tanhg tiền vé máy baytừ trong tay Tần Trẫm.
Buổi tối cũng là ăn sủi cảo, sau đó haingười mang rượu lên trên sân thượng hóng gió. Sân thượng cũng được TầnTrẫm sửa lại, nửa lộ thiên, mái gỗ, phía dưới bày hai ghế sô pha thoảimái, theo như Tần Trẫm nói, đây là đặc biệt chuẩn bị cho sau này suốtđêm xem World Cup.
Anh vào phòng khách mang TV cùng điều khiển lên, cắm điện vào, bật kênh CCTV.
Sau khi chuẩn bị xong, ngẩng đầu nhìn Khương Từ. Cô đang nằm úp sấp trênlan can nhìn ra biển xa, trong bóng đêm, mái tóc đen dài xõa ở phía sau, bị gió thổi lên, lại rơi xuống.
Tần Trẫm đứng yên một lúc, lên tiếng: "Đến đây đi, đùng để bị cảm."
Tiết mục tám giờ cuối năm bắt đầu, trên TV nhốn nháo hò hét, không phải làgọi con cái về nhà đoàn tụ, chính là cảnh gia đình vui xum họp chúc tânxuân, tôn lên tình cảnh hai người, tựa như chuyện cười.
Hai người coi TV là nhạc nền, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.
"Tần Trẫm, tôi định năm sau đi Bắc Kinh."
"Tiền góp đủ rồi hả ?"
Khương Từ cười hì hì một tiếng, "Vốn là không đủ, qua xế chiều hôm nay lại vừa vặn đủ rồi."
"..."
"Anh nói một chút chuyện ở Bắc Kinh cho tôi đi, cho tôi tham khảo?"
Tần Trẫm uống một hớp rượu, "Sự tích của tôi quá mức vinh quang sáng chói, cô tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152029/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.