Một vòng hành trình, đi Chiết Giang trước rồi đến Giang Tô, trạm đặt châncuối cùng là Dương Châu. Có mưa, thời tiết âm u lạnh lẽo, cũng không còn hứng đi dạo. Nhưng trên một đường này đều sớm chiều ở chung, mà lạikhông cần cố kị gì cả, đối với Khương Từ mà nói, chuyến này đã bù lạinhững tiếc nuối quá lớn.
Sáng sớm hôm sau, mắt thấy lại có dấuhiệu mưa rơi, Khương Từ vội vàng thúc giục Lương Cảnh Hành đến ga xelửa. Lương Cảnh Hành ngược lại không nhanh không chậm, chỉ nói còn đủthời gian.
Đến trạm, cách thời gian xuất phảt chỉ còn mười lămphút, Khương Từ vội vàng kéo Lương Cảnh Hành đi về phía cổng soát vé.Lương Cảnh Hành kéo cô lại, "Chúng ta không về thanh phố Sùng."
Bước chân Khương Từ ngừng lại một chút, nghi ngờ nhìn anh.
Lương Cảnh Hành lấy hai tấm vé từ trong túi áo ra, đưa cho Khương Từ. KhươngTừ nhận lấy đưa mắt nhìn sang nơi đến, nhất thời sững sờ, "Tô Châu?"
"Đã đến cửa nhà, đi qua thăm hỏi một phen."
Khương Từ kinh sợ một hồi lâu không nói ra lời, “… Sao anh không bàn bạc trước với em? Không được không được! Em không thể đi theo anh."
LươngCảnh Hành thả vali hành lý xuống, nắm lấy tay của cô, "Không có việc gì, cứ nói em là học sinh của thầy Trần, vừa đúng lúc tới đây sưu tầm dânca."
"Không được không được không được! Em một chút chuẩn bị cũng không có!" Khương Từ nhìn thoáng qua bản thân, liên tiếp lắc đầu, "Hơnnữa quần áo mặc lung tung lộn xộn, quá thất lễ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152017/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.