Để cho chính anh nói, chỉ sợ cũng không nói được. Lúc ban đầu chỉ cảm thấy Khương Từ gặp rủiro, cảnh ngộ mây bùn, làm cho người ta thổn thức, Niệm tình Khương MinhViễn từng giúp đỡ, cũng không tự chủ được muốn chìa tay giúp đỡ. Đứa nhỏ này tính tình sắc bén, quá khứ là một bông hoa rực rỡ, hôm nay thànhmột ngọn lửa cháy hừng hực, nở ra ở tận cùng vực sâu, làm cho người takhó có thể dời mắt… Dần dà, cũng càng ngày càng cảm thấy không yên lòng.
d.ie.da.n.le.q.uy.don
Nhớ lại lần đầu tiên tim đập thình thịch, chỉ sợ là tại đêm mưa ở căn phòng rách nát đó, gương mặt cô ẩn vào trong sương mù, vẻ mặt tim đập mạnh và loạn nhịp, tựa như tạm thời tháo xuống áo giáp cứng rắn, mờ mịt luốngcuống như một thiêu nữ bình thường. Không ngừng nhớ lại cảnh tượng ấy,cuối cùng để cho anh nhớ lại Khương Từ vào ngày tang lễ đó, bóng dángmỏng manh, giống như một vết mực nhạt, bất cứ lúc nào cũng có thể biếnmất trong ánh mặt trời xám trắng.
Sau lần đó, cô mượn rượu ngảvào trong ngực hắn, nửa thật nửa giả nói "Chỉ sợ sau này thật sự muốndựa vào anh rồi", trong lòng mất khống chế mà như run lên, có cái gì đólệch khỏi quỹ đạo, không còn như lúc ban đầu nữa.
Vừa đúng lúcDiệp Ly bị bệnh nặng để cho anh có một cái cớ tạm thời rời xa, mấy tháng ở Bắc Kinh, dần dần mà thuyết phục chính mình, làm một trưởng bối bìnhthường, hoặc là một gốc cây che gió che mưa, thắp nên ánh nến, có thểcho tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152016/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.