Ngày hôm sau, Sở Minh cùng Lâm Tĩnh rời Sở gia, theo thường lệ cùng nhau lái xe đi công ty, trong xe một người trêu ghẹo, một người đỏ mặt rất nhanh liền đến cửa công ty. Xuống xe, Sở Minh tự giác buông lỏng ra bàn tay luôn luôn nắm chặt, nàng vô lại đến đâu cũng biết khi nào cần nghiêm túc, không muốn Lâm Tĩnh khó xử, nhẹ nhàng buông tay ra, hướng Lâm Tĩnh cười cười, chậm rãi hướng bộ phận kinh doanh đi. Lâm Tĩnh hiểu ý vội giữ chặt tay Sở Minh, ngập ngừng nhìn nàng, Sở Minh hiểu Lâm Tĩnh đang suy nghĩ gì, gật đầu mỉm cười trấn an. 
Sở Minh bởi vì suy nghĩ linh hoạt, mồm mép lanh lợi, xây dựng được hệ thống khách hàng thân thiết, đã được thăng chức thành phó phòng kinh doanh, sự kiện lớn nhỏ của công ty nàng cũng tham dự không ít, trong lòng coi như được an ủi, cuối cùng thoát ly được một nửa hình tượng "tiểu bạch kiểm", có thể giúp đỡ bà xã phân ưu. Đang dương dương tự đắc, di động vang lên, nhìn dãy số hiển thị, ánh mắt liền cười đến híp lại: 
"Đồng Đồng, cùng Nhị Thiếu hưởng tuần trăng mật đã về rồi a?" 
"Tiểu Cẩu tử, tao nhớ mày muốn chết." 
Giọng nói kinh thiên động địa truyền tới, làm đồng nghiệp bên cạnh đang xem văn kiện sợ tới mức giật mình suýt nữa đem văn kiện ném, Sở Minh đen mặt, cái lỗ tai bị chấn động ong ong vang lên, đem điện thoại đưa ra xa tai một khoảng, mới dám nói tiếp: 
"Đi chơi vui không? Thế nào?" 
"Ai, đừng nói nữa, làn da của chị đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-don-gian-nhu-vay/32199/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.