"Người trẻ tuổi cần phải học cách tự mình tiết chế, Tĩnh Tĩnh, con đừng để Sở Minh được nước làm tới." 
Sở mẹ một bên làm sủi cảo, một bên vô cùng xót xa dạy bảo người đang ngồi trên sô pha sắc mặt vàng vọt tinh thần uể oải - Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh không hé miệng, cúi đầu thật sâu. Sở Minh ngồi cạnh nàng với tay, cầm miếng dưa hấu cắn, một miệng đầy dưa hấu hướng Sở mẹ phía sau hò hét. 
"Mẹ, mẹ đừng khi dễ Tĩnh Tĩnh nhà con, cái gì là tự mình tiết chế? cái gì nói con được nước làm tới? Tĩnh Tĩnh nhà con làm sao?  Mẹ biết hiện tại trào lưu gì đang thịnh hành không? Mẹ chính là hâm mộ đến ghen tị!" 
"Tên tiểu tử chết tiệt này, con còn dám cãi, về đến nhà chỉ biết có ăn, về được hai ngày liền đem toàn bộ dưa hấu trong một mùa hè của ta và ba con ăn hết, ta nói vợ con vài câu cũng không được???" 
Sở mẹ hùng hổ giơ chày cán bột lên. Sở Minh lại không chút nào sợ hãi, cắt một miếng dưa hấu đưa cho Lâm Tĩnh. 
"Tĩnh Tĩnh, ăn chút đi, rất ngọt, tôi tự mình chọn đấy!" 
Nói xong, đổi sắc mặt quay đầu hướng Sở mẹ ồn ào: "Mẹ à, là mẹ suy bụng ta ra bụng người, năm đó cũng không biết ai khóc lóc sướt mướt với con  nói bà nội con đối mẹ cái này không tốt cái kia không tốt, mẹ nhìn hiện tại mẹ đối xử với Tĩnh Tĩnh là dạng gì, vợ con lúc đến rất có tinh thần, mẹ xem xem mới có mấy ngày nghe mẹ "dạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-don-gian-nhu-vay/32198/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.