Đường vào tiểu khu chật hẹp, chỉ cho phép đỗ xe bên trái, không biết ai lại đỗ chiếc xe ba bánh ở bên phải, chắn đường rồi.
Lục Tinh nhìn vào kính chiếu hậu thấy có xe muốn vượt qua, nhìn thoáng sau xe Phó Cảnh Sâm còn khoảng trống, vội vàng quay đầu xe về hướng đó, chờ đến khi xe kia vượt qua, cô mới lùi ra. Ngắm nghía khoảng cách chiếc xe, cô ngẫm nghĩ một lát rồi quay cửa sổ xe xuống, nhìn người đàn ông rõ ràng đang đợi cô kia: "Anh có thể chạy xe lên đằng trước một chút hay không?"
Phía trước đã không còn chỗ, Phó Cảnh Sâm bước đến, xoay người nhìn cô, cười cười: "Khoảng trống này đủ rồi, em xuống xe đi, tôi lái cho!"
Lục Tinh mấp máy môi: "Không cần, tự tôi làm cũng được."
Đã một tháng cô không chạm vào xe rồi, trước kia cô lái chiếc SUV, ngắn hơn xe con này một chút, chiếc này cô lái vẫn chưa quen tay.
Phó Cảnh Sâm ở bên cạnh nhìn, Lục Tinh có hơi căng thẳng, cô rướn cổ lên nhìn kính chiếu hậu, chợt nghe một tiếng nhắc nhở trầm thấp: "Chạy lên phía trước, đừng va vào xe người khác."
"Được." Lục Tinh nhỏ giọng, vội vàng lái xe về phía trước, kết quả nghe một tiếng va 'xoạt' một cái, cô vội vàng đạp phanh.
Thôi xong! Cô có khả năng phải chi trả tiền sơn bồi thường chiếc xe kia rồi!
Phó Cảnh Sâm bước hai bước đến trước mặt cô, cau mày nói: "Em không sao chứ?"
Lục Tinh ngồi ở ghế lái, không nhúc nhích, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/156867/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.