Buổi tối Lục Tinh đến nhà Minh Chúc lấy bức thêu gấm Tô Châu mà cô ấy tặng lần trước, bởi vì nó khá nặng nên cô có nói khi nào có xe cô sẽ qua lấy.
Đặt bức tranh vào sau xe, Lục Tinh đứng giữa đường phố lạnh giá, nhìn lên tòa nhà, cô nhớ lại lời Phó Cảnh Sâm đã từng nói... Anh nói căn hộ kia là mấy năm trước anh mua cho cô. Khi đó anh đối xử với cô rất tốt, làm cô nghĩ là anh cũng thích cô, mãi cho đến khi anh không quan tâm đến nguyện vọng của cô, đưa cô đi, cô mới thức tỉnh.
Lục Tinh cúi đầu, tâm trạng rối bời. Đã như vậy, vì sao còn muốn mua nhà gần trường Đại học B cho cô?
Cô không có can đảm lên tiếng hỏi, sợ đáp án quá tàn nhẫn.
Gần đây Tiêu Nghệ đang quay phim, mùa đông thời tiết trở lạnh, cô ta quay xong một cảnh dưới mưa liền bị cảm. Cô vừa nói chuyện với Tiểu Lâm qua điện thoại xong, liền quay sang Bành Duyệt: "Bây giờ chị muốn đến studio, em muốn đi cùng chị không?"
Bành Duyệt vui vẻ trả lời: "Được, em cũng rất thích chị Tiêu Nghệ, chị ấy là thần tượng của em, nhưng em chưa bao giờ được gặp mặt chị ấy!"
Lục Tinh cười cười: "Sau này sẽ thường xuyên gặp, còn có thể sẽ quay phim cùng nhau nữa!"
Bành Duyệt như đứa bé nhặt được kẹo ngọt, thân thiết khoác cánh tay của Lục Tinh, cười càng vui vẻ hơn: "Cảm ơn chị Tinh."
Lần đầu tiên có người gọi cô là chị, Lục Tinh vui vẻ: "Em yên tâm đi, với tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/156866/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.