Chương trước
Chương sau
“Được rồi. Mau ra ngoài tập luyện.”
Ân A Lạp gật đầu, đi theo hắn ra ngoài. Doanh Chính đưa nàng tới một trường bắn cung, gật đầu đáp lễ đệ tử của mình rồi để nàng ở đó.
“Các ngươi trông chừng nó một chút.”
Ân A Lạp đứng trước các sư huynh cao to có chút ngần ngại. Bọn họ bao quanh nàng, dù là không đến quá gần, nhưng cũng không chừa nàng đường lui.
“Tiểu sư muội từ đâu đến thế, sao lại bịt mặt. Trong học viện, giấu mặt trước các vị lão sư là bất kính đấy.”
“Ta đến từ Chu Điện. Sư phụ đã cho phép ta rồi.”
“Muội là đồ đệ chưởng môn?”
Ân A Lạp gật đầu, chân vẫn dần bước lùi về sau. Mấy vị sư huynh Chiến tông đều rất cao to nha, hưng phấn như vậy một tay liền có thể cầm nàng ném bay đó.
“Các ngươi làm gì thế?”
Tiếng một nữ tử vang lên, mấy vị sư huynh liền đứng sang một bên để nàng vào.
“Nhã Linh, tiểu sư muội này được sư phụ đưa tới đây, bảo chúng ta trông chừng.”
Nữ tử tên Nhã Linh có chút kiêu ngạo, càng lúc càng bước lại gần nàng, còn nàng thì cứ liên tục lùi về sau.
“Ngươi có biết giấu mặt là phạm thượng?”
Ân A Lạp gật đầu.
“Nhưng...”

Không để Ân A Lạp nói dứt câu, nàng ta rút tiểu đao bên hông chém về phía mạng che mặt của nàng, liền bị nàng tránh được.
“Thân thủ không tồi.”
“Tại sao tỷ lại làm thế?”
Nhã Linh khinh thường nhìn nàng, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
“Đôi mắt khá xinh đấy. Ta ghét nhất là loại người dùng sắc quyến rũ đàn ông.”
Nhã Linh từng nhìn thấy Thanh Di bế nàng ngày nhận đồ đệ, nàng là nữ đồ đệ nổi bậc nhất của cả Thanh Di và Doanh Chính, lại có lòng ái mộ Thanh Di, hôm trước nhìn thấy một màn nam nữ ân ái kia đã không thuận mắt nàng, bây giờ lại thấy một đám đệ tử Chiến tông vây quanh nàng, một mực ấn định nàng dùng sắc quyến rũ nam nhân, không có tiền đồ. Một nam học viên nhìn thấy như vậy, liền lên tiếng cảnh cáo nàng ta:
“Nhã Linh. Ngươi đừng quá đáng. Tiểu sư muội được sư phụ đưa đến đây là có lí do.”
“Ngươi bảo vệ nàng ta như vậy, không phải là hai người có tư tình chứ?”
“Ngươi đừng nghĩ bản thân nổi trội liền có thể ăn nói hàm hồ!”
“Nếu như ngươi đánh bại được ta thì hẵng lên tiếng.”
Nhã Linh một mực kiêu căng, khinh thường nhìn tên kia. Hắn ta tức đến đỏ tai, song cũng không làm gì được. Ân A Lạp chứng kiến một màn như vậy thật sự không vừa mắt. Nhưng nàng không được tùy tiện nữa, vết thương còn chưa khỏi, đắc tội thêm người chỉ khó cho nàng.
“Nhã Linh tỷ tỷ. Chúng ta chắc có một chút hiểu lầm gì đó. Vị sư huynh kia cũng là vì phó thác của Doanh Chính lão sư nên mới...”
“Câm miệng. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cho phép ngươi nói?”
Nhã Linh quay lại trừng mắt mà quát nàng, tay cầm chủy thủ càng siết chặt. Nàng ta liếc nhìn những kẻ xung quanh, không ai dám đứng ra, liền lao tới phía Ân A Lạp. Nàng chỉ né chiêu của Nhã Linh, không có chút gì đánh trả, đòn của Nhã Linh ra rất độc, uy lực rất mạnh, trên thanh chủy thủ đó còn có mùi của độc dược.
Rượt đuổi một vòng, liên tục luồn lách né tránh những đòn đao của Nhã Linh khiến vết thương ở chân của Ân A Lạp lại nhói lên, cứ thế lỡ một nhịp, chân trượt khỏi tuyến định sẵn.

“Ngươi chết chắc!”
Một đòn chủy thủ uy lực chém xuống, A Dực lao ra đứng chắn trước mặt Ân A Lạp, một tay đỡ đòn đao của Nhã Linh, thanh chủy thủ găm vào da hắn, xong liền bị nguyên khí đánh bật ra, một đòn nguyên khí đẩy cả Nhã Linh lẫn những người xung quanh ra xa.
“Vũ Ưu!”
Ân A Lạp giữ chặt vết thương của A Dực, máu vẫn không ngừng tuôn ra, xung quanh miệng vết thương tím đỏ lên. Thanh Di cũng vừa lúc đi tới, mặc kệ Nhã Linh nội thương còn nằm phía dưới, trực tiếp tiến tới chỗ Ân A Lạp, hắn lấy lọ thuốc đổ lên vết thương của A Dực, xé vải trên y phục quấn chặt lại.
“Mau đưa hắn đến y phòng!”
Thanh Di quay lại ra lệnh cho mấy tên học viên, xong liền quay qua nhìn Ân A Lạp.
“Ngươi không sao chứ?”
Ân A Lạp gật đầu, đẩy đẩy người hắn.
“Mau đi. Đi xem hắn thế nào!”
Thanh Di liếc mắt sang Nhã Linh, ánh nhìn có chút lạnh lẽo khiến nàng ta không rét mà run, sau đó liền rời đi. Sau khi cả A Dực và Thanh Di rời đi, nàng quay lại nhìn Nhã Linh.
“Ngươi muốn biết khuôn mặt của ta?”
Ân A Lạp từng bước lại gần Nhã Linh. Khí tức giấu kín liền một lần bộc phá ra ngoài, khiến những người xung quanh bất giác mà lùi lại. Ân A Lạp kéo mạng che mặt xuống, để lộ hai đóa lưu ly đang chuyển dần thành màu xanh. Hơi thở của nàng càng lúc càng lạnh, lạnh đến thấu tâm can.
“Sớm nghe nói có nữ nhân thích thầm Thanh Di, cứ nghĩ sẽ là người thoát tục thanh cao, không ngờ kẻ đó lại là một tiện nhân.”
“Không cho phép ngươi gọi thẳng tên sư phụ!”
Nhã Linh dù run sợ, nhưng nàng ta vẫn cố giữ cái thể diện cuối cùng. Chỉ là một chút khí tức, có gì đáng sợ cơ chứ. Ân A Lạp từ khi vào Du Giai vẫn luôn cố gắng hòa đồng thân thiện nhất có thể, chỉ có điều yếu đuối quá liền bị người ta ức hiếp rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.