Chương trước
Chương sau
editor Cát
Nghiêm Quân Hạo tâm tình thật không tốt, vô cùng không tốt! Nhưng anh không thể phát giận với Nhược Tuyết.
"Nhịp tim, thai nhi trưởng thành, tất cả đều là bình thường." Sau khi kiểm tra xong, anh thuận tay xé mấy tờ giấy lau đưa cho Nhược Tuyết, để cho cô lau chất dính trên bụng, ngước mắt, lạnh lùng nhìn cái người đàn ông vẫn canh giữ ở đó. "Lâm, mình không phải bác sĩ khoa sản, chuyện như thế lần sau không cần tìm mình được không hả?”
Lương Úy Lâm thật sự khoa trương, rất quá đáng, lại mua một bộ dụng cụ khám thai hiện đại vì không muốn cô chạy tới chạy lui đến bệnh viện mệt mỏi.
Làm ơn đi, bệnh viện Lương thị có khoa phụ sản lớn như vậy, có cần thiết phải kêu anh là người bác sĩ không chuyên khoa sản đến sao? Dù là anh là người có tài trong lĩnh vực này thì sao chứ?
“Không cần để ý đến cậu ấy, cẩn thận một chút.” Lương Úy Lâm không để ý đến anh, cẩn thận từng li từng tí đỡ vợ của cậu ta đứng dậy, mang bầu đã 6 tháng, lại nghi ngờ là thai đôi nên bụng so với lần mang thai Đồng Đồng lớn hơn nhiều, không phải chuyển đùa à. (chỗ này có chút mâu thuẫn với ngoại truyện trước, anh Lâm có kêu chị Tuyết ăn vô thì ba người bổ nhưng h lại nghi ngờ thai đôi, chả biết bà tác giả có nhầm k nữa, thôi mình cứ tuân thủ để i chang vậy ^^)
"Nghiêm đại ca, cám ơn anh." Nhược Tuyết nhìn Nghiêm Quân Hạo hôm nay rất không giống ngày thường. Nghiêm đại ca luôn luôn cười ha hả, nhưng hôm nay tới đây cho tới bây giờ vẫn nghiêm mặt đây?
Mỗi tháng đều là Nghiêm đại ca đến giúp cô kiểm tra thai nhi, mặc dù bọn họ biết nhau gần 10 năm nhưng Nghiêm đại ca cũng có chuyện của mình chứ? Lương Úy Lâm mặc kệ mọi chuyện lớn nhỏ đều gọi anh, những thứ khác còn không nói, nhưng vội vàng đến khám thai cho cô, cô cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
"Nghiêm Quân Hạo, cậu dám trừng vợ của mình nữa, cậu thử nhìn xem?” Cẩn thận đỡ vợ từ trên giường xuống, Lương Úy Lâm hung hăng nói với bạn tốt. Nói đùa sao, người phụ nữ của Lương Úy Lâm lại bị người ta tùy tiện trừng mắt sao? Cho dù là bạn tốt cũng vậy.
Nghiêm Quân hạo tắt dụng cụ chốt mở, ngước mắt nhìn một chút vẻ mặt hạnh phúc của người đàn ông, "Lâm, cậu lên tiếng nữa, mình ngay cả con trai của cậu cũng không khách khí."
Một câu nói lập tức làm Lương Úy Lâm phát bực , "Nghiêm Quân Hạo, mình cảnh cáo cậu, dám không khách khí với vợ và con mình, đừng trách mình không nở mặt mũi cậu."
"Vậy cũng không cần." Nghiêm Quân Hạo cười lạnh, trực tiếp tắt nguồn điện, xoay người đi.
"Này, Nghiêm Quân Hạo. . . . . ."
"Lương Úy Lâm." Nhược Tuyết nổi giận kéo chồng, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tâm tình Nghiêm đại ca hôm nay thật không tốt sao?"
"Cậu ta đương nhiên tâm tình không tốt." Lương Úy Lâm đưa tay sờ cái bụng tròn vo của cô “Chúng ta không cần để ý đến cậu ta, anh đỡ em đến vườn hoa đi dạo một chút, có được không em?”
Bác sĩ dặn, trước khi sinh phải đi lại nhiều mới dễ sinh, Nhược Tuyết mặc dù đã mang thai một lần rồi nhưng lần này nghi ngờ thai đôi bụng càng ngày càng lớn, lần đầu tiên có thể bắt đầu lại từ đầu, quan sát từng chút một thời điểm thai nhi lớn lên làm cho người đàn ông như anh trừ vui mừng lại cảm thấy lo sợ, vốn chỉ là một cái bụng nhỏ lại có thể chống đỡ nhiều như vậy.
Mặc dù bác sĩ và Quân Hạo đều đảm bảo nhiều lần, vợ của anh và thai nhi đều bình thường. Nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.
Nhược Tuyết muốn trợn mắt, người đàn ông này thật quá đáng, Nghiêm đại ca thật sự không vui, tại sao anh lại không có chút quan tâm nào hết?
Nghĩ muốn hất tay anh ra nhưng không được, chỉ có thể mặc cho anh đỡ xuống lầu, lại thấy người đàn ông đang đứng ở cửa sổ hút thuốc.
"Nghiêm đại ca." Nhược Tuyết nhẹ giọng kêu lên. Nghiêm đại ca rất ít khi hút thuốc lá, nhưng hôm nay anh thật rất không bình thường! Rốt cuộc có chuyện gì khiến anh phiền muộn đây?
Thấy Nhược Tuyết, Nghiêm Quân Hạo xoay người lại dập tắt thuốc lá trên tay.
"Cái đó, tiểu thư Aimee, cậu còn chưa có giải quyết được cô ấy sao?" Lương Úy Lâm nhìn bạn tốt có chừng một phút mới nhàn nhạt mở miệng nói.
"Mẹ nó, ngàn vạn lần đừng để cho mình bắt được cô ta, bằng không cô ta sẽ rất khó coi…” Người phụ nữ những năm gần đây không ngừng quấy rầy anh, lại dám chơi trò one night stand với anh sau đó chạy trốn không thấy bóng dáng, cô ta nghĩ anh là cái máy cung cấp tinh trùng sao?
"Aimee tiểu thư là người nào?" Lần này đến phiên Nhược Tuyết kinh ngạc. Cũng đúng nha, nhiều năm như vậy, cô chỉ thấy Nghiêm đại ca có một mình, tiểu thư Aimee kia không phải là bạn gái chứ?
Nghiêm đại ca cùng Lương Úy Lâm bằng tuổi, cũng có thể muốn kết hôn rồi chứ?
"Nhược Tuyết, không có việc gì anh đi trước đây." Nghiêm Quân Hạo không muốn nói nhiều, anh hiện tại phiền đến chết rồi, tâm tình ở đâu ra mà đi nói?
"Nghiêm đại ca, là bạn gái sao?" Nhìn người đàn ông rõ ràng đi nhầm hướng, Nhược Tuyết vui vẻ nói.
"Anh làm sao có thể có bạn gái chứ?" Nghiêm Quân Hạo tự giễu nói, ngược lại phụ nữ từng có không ít.
"Trên đời này còn có người phụ nữ nào mà Nghiêm Quân Hạo không giải quyết được sao? Thật là ly kỳ.” Lương Úy Lâm ôm hông của vợ mình không thèm để ý, nói. Chuyện tình cảm trừ người ngoài đánh thức một chút hay là muốn dựa vào người trong cuộc.
"Lương Úy Lâm, Nghiêm đại ca thất tình sao?" Nhược Tuyết không rõ chân tướng nhìn ông xã của mình, biểu cảm gương mặt không cho là đúng.
"Cậu ấy chỉ bị người ta quăng thôi!” Khóe miệng nhẹ nhàng đi lên, Lương Úy Lâm ôm vợ đi ra ngoài.
"Lương Úy Lâm, cậu nói chuyện khách khí một chút!" Bị nói trúng tâm sự, Nghiêm Quân Hạo thật sự cực kỳ tức giận.
"Mình chỉ biết nói thật mà thôi, nếu thích tại sao nhún nhường không được? Cần gì làm cho bản thân mình không phân rõ đông tây nam bắc?”
"Ai nói mình thích người phụ nữ kia? Là cậu cưng chiều phụ nữ lên tận trời cao không rõ đông tây nam bắc thì có?” Thẹn quá hóa giận, bác sĩ Nghiêm lại vung tay lên cái bình hoa quý thời nhà Thanh rơi xuống “Choang” một tiếng trên mặt đất, vỡ tan, hoa hồng rơi đầy sàn.
“Có trúng em không?” Lương Úy Lâm không để ý tới bình hoa của anh, thân thể cao lớn đem Nhược Tuyết ôm chặt vào trong ngực, chỉ sợ mảnh vụn của bình hoa làm cô bị thương, biết cô không có việc gì sau đó ngẩng đầu lên hét lớn “ Nghiêm Quân Hạo, cậu bị thần kinh à? Nếu như cậu rõ phương hướng thì đi ra vườn hoa đi, chờ cậu tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện với nhau.”
Nghiêm Quân Hạo cười lạnh nhìn anh "Lương Úy Lâm, chuyện của mình không cần cậu lo, cậu lo cho vợ cậu là được rồi." Nói xong, xoay người đi, lần này, anh không có đi nhầm phương hướng. *=))) anh Hạo đáng thương của em*
Một hồi lâu, Nhược Tuyết cau mày, quay đầu hỏi Lương Úy Lâm, "Nghiêm đại ca làm sao lại tức giận như vậy? Thật bị người ta vứt rồi sao?"
"Ngoan, không có việc gì. Tự cậu ta sẽ biết cách xử lý. Chúng ta ra ngoài đi dạo."
**
Mặc dù không phải là lần đầu tiên làm cha mẹ nhưng mỗi ngày Lương Úy Lâm thích nhất là nằm cạnh cô nói chuyện với bảo bảo, sau đó ăn cơm với cô, đi tản bộ cùng nhau, rồi nói chuyện phiếm, thậm chí ngồi xem phim cùng nhau ở đại sảnh nữa.
Thật ra thì anh thích nhất làm một chuyện là cho cô ăn. Mỗi ngày giống như là sợ cô đói bụng, chỉ cần anh đang ở nhà miệng của cô sẽ không bao giờ dừng lại.
Cũng vì bảo bảo từng ngày đang lớn lên cho nên cô ít ăn được nhiều bữa ăn, lần này người đàn ông này lại càng thêm cơ hội bắt cô ăn nhiều thứ.
Giống như lúc này.
Rõ ràng bọn họ mới vừa ăn xong cơm tối không tới nửa giờ, anh kêu người giúp việc đem một dĩa trái cây lớn đi lên, quả táo được cắt thật mỏng, dưa Hami, còn có sầu riêng cô rất thích nữa.
Cô đã ăn mấy miếng táo rồi, người đàn ông kia động tác lại không ngừng? Hơn nữa sau khi đem trái cây bỏ vào miệng cô sau lưu lại ở nơi nào thật lâu, không chịu rời khỏi..
"Lương Úy Lâm, em không muốn ăn đầu ngón tay đâu á." Nhiều trái cây ngon như vậy cô đều không muốn ăn, còn ngón tay thô sáp này đây? Không quay đầu nhìn anh, cô kéo ngón tay đang trêu chọc đầu lưỡi cô ra.
"Bảo bối, em có muốn ăn hay không?" Anh thu tay lại, trực tiếp ngồi ở phía sau cô, vòng tay ôm chặt bả vai của cô.
"Không ăn." Là anh ép cô ăn? Người ta đang xem ti vi say mê đây? Ở nước ngoài còn có thể thấy tiết mục giải trí quê hương đó là một chuyện rất sảng khoái.
Trước kia cô ít xem những loại tiết mục giải trí như thế này, chỉ là nghĩ đứa bé về sau có thể bị nhàm chán với lại cô có thể thấy mình vui vẻ khi xem nên cớ sao lại không chứ?
“Không ăn? Vậy chúng ta về phòng đi, hả?” Người đàn ông đã cúi đầu vùi mặt vào người cô, mùi sữa tươi thơm nhàn nhạt làm cho anh khoái chí. Cô lại chuyên tâm xem ti vi một chút cũng không thấy không khí mập mờ giữa bọn họ.
“ Không muốn, em muốn xem ti vi.” Cô buổi chiều đã ngủ tới bốn giờ hơn mới rời giường, hiện tại chưa tới chín giờ, cô sao có thể ngủ nữa, hơn nữa sắp hết quảng cáo sau đó đến đoạn hay nhất rồi, cô không thể bỏ qua.
"Trở về phòng rồi xem tiếp?" Linh hoạt môi lưỡi tiếp tục tiến công đi xuống.
"Không cần." Trở về phòng sẽ phải bỏ lỡ phần đặc sắc nhất.
"Lăng Nhược Tuyết, em cố ý phải không hả?" Thanh âm cắn răng từ đỉnh đầu cô truyền đến, sau đó cô bị hai cánh tay bền chắc có lực bế lên. Cô mê muội với tiết mục nhảm nhí này ngày mai anh nhất định kêu người tháo vệ tinh ra.
"A, Lương Úy Lâm, anh đang làm gì vậy?" Anh ôm người muốn hù chết cô sao?
"Sớm như vậy trở về phòng làm cái gì? Em xem xong TV sẽ trở về." Bất mãn chụp cánh tay của anh, nhưng tay mình còn đau. Thiệt là không có chút sức lực nào cả.
"Làm AI!" Trả lời rõ ràng như vậy rồi, lần này đủ hiểu chưa?
Làm. . . . . . Làm. . . . . Anh sao có thể coi như không vậy. Trong phòng khách còn có người giúp việc đang dọn dẹp, cô rõ ràng nhìn thấy họ đang cười trộm, thật là mắc cỡ chết đi được.
Không trách được tối nay anh không hề nữa ép buộc cô ăn thêm cái gì nữa, thì ra là có mục đích?
Một cước đá văng cửa phòng của bọn họ ở lầu hai, không có chút nào chần chờ, anh trực tiếp ôm cô đi tới giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Đôi tay cô còn ôm cổ anh, gương mặt đỏ thắm, ánh mắt mềm mại đáng yêu giống như là muốn chảy nước, đối với việc đã lâu không thân mật, thật ra cô cũng có chút mong đợi.
Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Mắt thấy anh kéo áo cô ra thì cô bỗng nhiên đưa tay kéo, gương mặt đỏ bừng, hơn nữa ngày càng đỏ hơn “Em…không muốn…”
Bụng của cô ngày càng to, tròn vo giống như quả bóng, thân thể ngày càng mượt mà đầy đặn, mỗi ngày tắm rửa cô không muốn để cho anh làm, mà là có người giúp việc nữ giúp một tay. Thật ra cô ngượng ngùng khi lộ cả người mình trước mặt anh.
"Đừng sợ, bác sĩ nói có thể mà. Được không em? Anh sẽ từ từ." Cho là cô sợ, động tác trên tay anh không ngừng nhẹ nhàng trấn an bên tai cô, quay đầu tìm được cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô, hôn một cái “ Nơi này, ngọt như vậy, mê người như vậy, mỗi lần anh hôn đều không muốn ngừng.” Đầu lưỡi tham tiến chui vào, hút mật ngọt, vị của hoa quả, anh nếm lần nữa không muốn buông ra.
"Lương Úy Lâm, em trở nên béo và xấu, không nên nhìn. . . . . ." Anh tán tỉnh làm cả người cô đều run rẩy, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.
Dịu dàng hôn cằm cô, vừa hôn vừa liếm cổ mịn màng của cô “Nói lung tung, nào có xấu? Em là người phụ nữ có thai đẹp nhất trên thế giới đó.” Cô khẽ ngâm, hất cằm lên, anh dễ dàng mút hôn hơn, người đàn ông này, thật sự biết tán tỉnh rồi, thân thể của cô trở nên mềm nhũn khi anh liên tục tỉ mỉ hôn.
Cô kháng nghị khẽ cắn anh một cái, anh mút mạnh đáp lại, làm cô kêu lên.
"Lương Úy Lâm, em không muốn như vậy. . . . . ." Người đàn ông đáng chết, lại đem cả người cô bế lên nằm ở trên giường mềm mại.
Cô không có hơi sức, bướng bỉnh không chịu phối hợp, uốn qua uốn lại làm anh không vào được, không tới một phút, người đàn ông bị cấm dục đã lâu rốt cuộc mất đi nhẫn nại……
Cực hạn đoạt lấy, mồ hôi nước mắt đan vào. . . . . .
Người phụ nữ này quả thật muốn ép anh đến điên! Cô mềm mại hừ nhẹ trong ngực anh, nhắm mắt lại hưởng thụ, khi cô lần thứ nhất đạt đến đỉnh điểm, anh cũng theo đó mà đi vào khoái lạc.
Trên giường đơn đã là một mảnh hỗn độn, hiện đầy dấu vết nông nông sâu sâu . . . . . .
Kinh nghiệm cho Nhược Tuyết biết sau khi trải qua cuộc hoan ái, cô sẽ mệt mỏi ngủ một giấc tới trời sáng.
Nhưng tại sao nửa đêm lại tỉnh dậy?
Đói bụng muốn ngồi dậy nhưng thân thể cồng kềnh làm cô không bò dậy nổi, thấy người đàn ông bên cạnh đang ngủ ngon Nhược Tuyết không muốn gọi anh.
Sao lại vô dụng như vậy? Lần trước mang thai Đồng Đồng cũng không bị như vậy? Còn chưa tính bắp chân giống như có gì đó kéo lại, là bị chuột rút sao?
Thật thê thảm, thật đáng thương! Một hồi uất ức không khỏi xông lên đầu, khóc thút thít, tiếng khóc từ trong miệng của cô bật ra ngoài, một khi bắt đầu, thế nào cũng không ngừng được.
Tiếng khóc của cô rất nhanh làm cho người chỉ trừ ở bên cạnh cô mới có thể ngủ ngon liền thức tỉnh. Lương Úy Lâm nhanh ngồi dậy, dùng tay bật đèn ngủ.
"Làm sao vậy em?" Thấy cô khóc, tim anh lập tức luống cuống, ôm cô, xem từ trên xuống dưới, thấy cô vẫn tốt, không phải sinh trước thời hạn cũng không có nơi nào không thoải mái, lúc này mới hỏi “Nói cho anh biết, em sao vậy?”
"Ưmh. . . . . ." Nhìn dáng vẻ anh lo lắng, Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy mình càng thêm khó chịu, khổ sở, chính là muốn khóc.
"Có phải gặp ác mộng không? Hay vừa rồi anh dùng quá sức nên làm đau em? Nói cho anh biết, hả?” Ôm chặt cô, bàn tay sau lưng vuốt nhẹ vào lưng cô, cúi đầu dụ dỗ.
"Lương Úy Lâm, Lương Úy Lâm, chân em khó chịu. . . . . ." Cô ở trong lòng anh khóc sụt sùi. Mới vừa rồi trong nháy mắt cơn co rút đau đớn đã qua, nhưng ở trước mặt của anh, cô chính là muốn làm nũng.
Kéo chân của cô đang ở trong chăn mỏng ra, không có gì khác thường? Nhưng bác sĩ có nói qua thời kì mang thai hậu kì cơ của phụ nữ có khả năng bị hiện tượng chuột rút.
Bàn tay ấm áp dịu dàng phủ lên “Không có chuyện gì nữa, xoa bóp một tí sẽ hết. Quân Hạo nói thời kì này bị chuột rút là chuyện bình thường không phải sao? Đợi lát nữa sẽ tốt lên.”
Đem chân cô đặt trên đùi mình, xoa bóp an ủi cô. Chính vì đã được nói trước cho nêm tối mặc là lần đầu bị chuột rút nhưng anh lập tức phản ứng kịp chuyện đang diễn ra.
Mà anh dùng lực vừa phải, đau đớn ở bắp chân đã hết. Nằm gối đầu ở trên cái gối mềm mại nhìn người đàn ông đang xoa bóp chân cho cô, Nhược Tuyết trong lòng có chút đau ê ẩm.
Lương Úy Lâm người đàn ông này, lại thương yêu cô như vậy, cưng chiều cô đến nỗi cô không còn nhận ra anh là người đứng đầu hắc đạo đầy lạnh lùng nữa rồi.
“Có thoải mái chút nào không em?” Cô dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, anh vẫn chưa cảm giác được thì lời nói liền đã rõ ràng.
"Ừm." Nghe lời nói của anh dịu dàng cô chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó, uất ức đáp một tiếng.
Biết chân cô đã đỡ, anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống sau đó đứng dậy “Anh đi pha nước nóng.”
"Lương Úy Lâm. . . . . ." Nhìn anh muốn đi pha nước, lòng Nhược Tuyết mềm đi, trong nội tâm muốn kéo tay của anh không cho anh đi.
“Anh rất nhanh sẽ trở lại. Ngoan, dùng khăn nóng lau sẽ làm em thoải mái hơn.” Cảm thấy cô lệ thuộc vào anh, anh cúi người xuống hôn một cái trên má của cô, sau đó kéo tay cô ra.
Lương Úy Lâm cho rằng sau khi xoa chân, người phụ nữ khéo léo sẽ nghe lời đi ngủ nhưng không có. Anh đang muốn nằm trên giường, nhưng cái người kia lại dùng ánh mắt tò mò, chờ đợi, chăm chú nhìn chằm chằm vào anh.
Muốn thế nào đây?
"Lương Úy Lâm. . . . . ." Tiếng nói mềm mại kéo dài, mắt vô tội nhìn anh.
"Không muốn ngủ sao? Khuya lắm rồi. . . . . ." Giương mắt nhìn đồng hồ, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh chỉ muốn hung hăng dày vò đó, nếu như không phải hai đứa tiểu tử kia chưa ra đời, anh nhất định sẽ làm cho cô không có thời gian ngủ.
"Lương Úy Lâm. . . . . ." Lần này giọng điệu rõ ràng tăng lên, hơn nữa trong mắt to bắt đầu liễm liễm, giống như muốn chảy nước rồi.
"Vậy em muốn thế nào?" Ngồi xuống than thở, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc dài xốc xếch.
"Anh, người ta muốn ăn!" Sau khi tỉnh lại, cô đột nhiên muốn ăn đồ ăn vặt của quê nhà. Cô thật sự ngày càng kì quái, nửa đêm lại đòi ăn, biết tìm ở đâu? Ưm….cho nên dù thật muốn ăn nhưng vẫn không biết nói sao.
"Muốn ăn đồ mà thôi. Muốn ăn cái gì? Anh kêu nhà bếp đi làm!” Lương Úy Lâm thiếu chút nữa cười to, chẳng lẽ cô giận vì đói bụng sao?
Mặc dù biết phụ nữ có thai dễ đói bụng, nhưng mang thai tám tháng rồi, cô chưa từng có nửa đêm muốn ăn, tối nay ngược lại lần đầu tiên.
"Nhưng. . . . . ." Cô cong lên môi, muốn nói lại thôi.
"Hả?"
"Em, muốn ăn. . . . . ." Mặt vừa đỏ rồi.
"Muốn ăn cái gì nói cho anh biết."
"Có phải ăn cái gì cũng có thể không?"
"Có thể." Cho dù là cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy xuống cho cô, đừng nhắc tới cũng chỉ là ăn đồ ăn trên quả đất này.
"Muốn ăn móng gà hấp muối, còn có ốc xào chua cay, cây kê rang đường. . . . . ." Cô cố gắng muốn ngủ, nhưng không ngủ được, trong đầu luôn là không ngừng thoáng qua những món ăn mê người này, chọc cô đói bụng đến muốn chết, muốn ăn mà không được. Chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng.
"Dì Điền biết làm những thứ này sao?" Anh cau mày, cô nói những thứ đồ này anh chưa bao giờ ăn qua, nếu như không có, vậy anh kêu A Cánh tìm người làm mới được.
Băng Cốc người Hoa rất nhiều, sẽ phải tìm được những thứ món ăn vặt mà cô nói.
"Dì Điền không biết làm!" Dì Điền chỉ biết nấu những thứ bồi bổ kia thôi, những thứ khác cô đã từng hỏi đầu bếp trong nhà họ khong biết lúc đó cô hỏi chỉ là nguyện vọng muốn ăn một chút thôi nhưng hôm nay cô đặc biệt muốn ăn, nhịn không được.
Cô biết phố người Hoa sẽ có, thế nhưng… Cô đi, cô thừa nhận cô thật tùy hứng.
Lương Úy Lâm nhíu mày, đưa tay lấy điện thoại di động đầu giường gọi “A Cánh.”
“Trong vòng nửa giờ, lập tức tìm một đầu bếp biết làm các món ăn vặt ở phương nam cho tôi, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, tốn bao nhiêu tiền phải tìm cho được.”
“Chủ nhân…tôi lập tức làm ngay.” Nhận được mệnh lệnh, A Cánh lập tức làm việc. Ai, hơn nửa đêm rồi thật khó tìm đó! Thật may bọn họ bây giờ đang ở Băng Cốc người Hoa rất nhiều cho nên đi làm việc thôi.
“Không để cho tôi đợi quá lâu.” Anh sảng khoái cúp điện thoại, ném điện thoại lên trên bàn.
Ngẩng đầu nhìn vợ mình hai mắt đang đẫm lệ “Lương Úy Lâm, thật xin lỗi. Em không phải rất tùy hứng chứ?”
“Không sao.” Anh ngồi xuống ôm cô “Ai bảo em thế, là anh yêu bà xã của anh đấy chứ.”
Cái người đàn ông hắc đạo máu lạnh vô tình có quyền thế nhất nhất kia, vì người vợ nhỏ bé của mình mang thai, tối nay trong vòng nửa giờ sẽ mời đầu bếp người hoa làm đồ ăn vặt về nhà.
Vị đầu bếp đáng thương, nửa đêm bị lôi ra khỏi chăn ấm, cho lên trực thăng đi tới Băng Cốc, vào một ngôi biệt thự ngoại ô thành phố, làm món ăn vặt ban đêm sở trường của mình.
Khi ông ta mặc áo đầu bếp trắng noãn sạch sẽ vào thì tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, không tới nửa giờ, một đĩa thức ăn nóng hỏi hương thơm ngào ngạt nhất được dọn lên bàn, mà Lương phu nhân vì đói bụng mà không chịu ăn những thứ khác, khi người giúp việc đỡ xuống lầu dưới, thấy những món ăn ngon có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng kia, lại tạm thời quên mất mình đang đói, một thân bổ nhào tới trong ngực người đàn ông, nhón chân lên hung hăng hôn “Ông xã, em yêu anh đến chết mất.”
Sau đó, thật nhanh xông vào bàn ăn, đã lâu không ăn những món này, vị chua chua cay ngon làm cho cô cảm động chảy nước mắt, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Mà A Cánh và Hàn Diệc Phi làm xong việc cũng đi xuống, hận đến cắn răng nghiến lợi, con mẹ nó! Dạo này chủ nhân nhà bọn họ trong mắt chỉ có phụ nữ, nhìn mặt chủ nhân ngây ngốc nhìn người phụ nữ đang ăn, ai da, chủ nhân anh minh thần võ, cứ như vậy bị phá hủy. Nhưng ai bảo người phụ nữ kia là sinh mệnh của chủ nhân họ đây?
Thủ hạ như bọn họ có liều mạng cũng phải làm cô vui vẻ!
Nhìn người phụ nữ đang ăn, vẻ mặt đầy vui vẻ, trên mặt lại dính dầu mà không biết kia. Lương Úy Lâm ngồi xuống lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Mới vừa rồi một câu “Ông xã" kia thật là làm cho anh quên hết tất cả rồi ! Kết hôn lâu như vậy tới nay, cô lần đầu tiên gọi anh là "ông xã." Đó là một loại cảm giác sảng khoái không nói được.
“Anh có muốn ăn không?” Ăn rất vui vẻ, người phụ nữ dĩ nhiên không quên người ngồi bên cạnh mình giúp cô có được đồ ăn ngon kia, cô múc một muỗng thịt xào cay ngon miệng đưa tới gần miệng anh.
“Đừng ăn cay quá.” Lương Úy Lâm cau mày nhẹ nhàng linh hoạt dời muỗng đi, Anh không có thói quen ăn đêm, nhìn cô ăn anh rất vui.
Còn có gì quý hơn nụ cười thỏa mãn trên gương mặt của cô đay? “Lương Úy Lâm, anh đối với em thật tốt! Anh sẽ làm hư em mất.” Người phụ nữ ăn uống no xong, sau khi rửa mặt sạch sẽ trở lại giường đã gần 5 giờ sáng rồi.
Nhưng vì vui cho dù đã ngáp liên tiếp nhưng vẫn hung phấn đến ôm cánh tay người đàn ông không chịu buông.
“Cho anh xem chút, em có bao nhiêu hư?” Cưng chiều hôn chóp mũi cô một cái, anh chợt nghiêm mặt nói: “Nếu không, em báo đáp anh một chút đi?”
"Báo đáp thế nào?" Vốn là buồn ngủ, mắt mở to đang nghe anh nói báo đáp, sau đó trừng lớn. Cũng biết anh nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội khi dễ cô.
"Yên tâm đi, nếu anh hiện tại thật muốn làm một ít chuyện, cũng không cần cho phép!" Anh thở dài một cái, sau đó vo cái bụng tròn của cô, "Không bằng, em gọi một tiếng" ông xã” cho anh nghe một chút?
Cái điều kiện này vẫn có thể chứ?
Hoá ra là như vậy! "Ông xã, cám ơn anh." Vùi mặt vào ngực anh, mới vừa rồi ở dưới lầu tiếng kia hoàn toàn tự thốt lên mà lần đầu tiên cô gọi như vậy, cô cảm giác mặt mình nóng lên.
"Bà xã, đi ngủ đi, hả?" Mặt người đàn ông thỏa mãn ôm cô cùng nhau nằm xuống.
**
Ấm áp ngọt ngào từng ngày từng ngày trôi qua, chung đụng giữa bọn họ ngày một ngọt ngào hơn. Tất cả những gì cô muốn, anh cũng không nhờ người khác làm mà tự mình chuẩn bị thỏa đáng, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều ôm cô nhẹ nhàng thủ thỉ ở bên tai cô.
Đến gần ngày sinh, anh dứt khoát dời cả phòng làm việc về nhà, toàn tâm toàn ý lo cho cô.
Mỗi sáng Hàn Diệc Phi và mấy người cán bộ cao cấp của công ty đem việc đến nhà để xử lí, bàn công việc trong thư phòng với anh, sau đó anh ăn trưa với cô, sau khi cô nghỉ đi nghỉ trưa thì anh lại quay lại với công việc buôn bán của hắc đạo.
Sau khi ngủ trưa đến tối là thời gian anh ở cùng cô. Nhược Tuyết từng nói anh đi làm chuyện của anh đi nhưng anh lại nói làm xong rồi, mặc kệ cô thúc giục thế nào cũng vô dụng.
Người đàn ông này, một khi cố chấp làm chuyện gì thì có làm nũng thế nào với anh cũng vô dụng chỉ có thể tùy anh thôi. Thật ra không thể phủ nhận, cô rất thích anh làm bạn với cô.
Cách ngày sinh dự tính gần một tháng nhưng hai đứa con trai sinh đôi bảo bối của Lương Úy Lâm không kịp chờ đợi liền chui ra.
Khi hai tiểu lão đầu nhíu mày cũng giống nhau được ôm đến trước mặt của cô thì Nhược Tuyết vuốt ve hai khuôn mặt nhỏ bé giống nhau như đúc, ánh mắt bắt đầu đỏ lên.
“Đừng khóc, em xem hai tiểu bảo bối rất đáng yêu. Không bằng để cho một đứa mang họ Lăng nhé.”
Nước mắt Nhược Tuyết vào giờ phút này nhịn không được chảy xuống, cô biết Lương Úy Lâm có thể nói ra điều này đối với anh mà nói cảm giác là như thế nào.
Vì yêu anh đã sớm buông thù hận ở trong lòng xuống, bây giờ còn để cho một đứa bé mang họ Lăng.
“Được rồi, không cho khóc nữa, nếu khóc nữa anh sẽ thu hồi đề nghị của anh.” Nếu như vậy chỉ làm cô khóc thì thôi anh không làm nữa.
“Không được, anh đồng ý rồi không cho đổi ý.” Vừa khóc vừa cười trong lòng, Nhược Tuyết vùi mặt vào trong ngực của anh.
“Ba.” Lương Tư Đồng xinh xắn cùng nắm tay Nhan Thanh Uyển đi vào phòng bệnh, cúi đầu nhìn hai tiểu đệ đệ có nhiều nếp nhăn một chút, sau đó lên tiếng hỏi: “Nương nương, tại sao em trai lại xấu như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.