editor Cát
Mấy ngày nay, Nhược Tuyết thật không tốt, vô cùng không tốt!
Lúc ăn cơm không thể nào nuốt trôi được, lúc ngủ thì trằn trọc, không cách nào ngủ ngon, cho dù mệt mỏi nhưng trong giấc mơ luôn mang theo hình ảnh khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt. Chuyện nhà cửa cô cứ như vậy bỏ qua, cô không thể làm gì, không ăn không ngủ cũng không thể đi, nằm trên giường cả một tuần.
Nếu như chưa từng thấy có lẽ đời này cô chỉ len lén nhớ nhung trong lòng, dù mệt mỏi khổ sở cô cũng có thể chịu được nhưng khi gặp nhau loại tình cảm máu mủ này ẩn sâu trong lòng lại như núi lửa bộc phát, không ngăn cản được.
Cô nhớ con gái mình điên cuồng, gương mặt non nớt mang theo lên, đôi mắt mơ hồ nhìn cô mở to.
Trong nháy mắt là nhớ nhung là tâm rách đau đớn, đó là con gái cô! Là người duy nhất trên đời này có máu mủ với cô! Cô sao không đau cho được?
Cô bị tình cảm nồng nàn đó ép tới không thở nổi, rốt cuộc tự mình nhủ thầm miễn cưỡng chính mình cố ăn uống, sau đó thuê xe đến nơi từng là ác mộng của cô, bên ngoài đều được giám sát có thể nhìn thấy đứa bé không.
Nhưng không được, một chút cũng không. Đừng bảo là gặp đứa bé, mấy ngày liên tục, cô phát hiện cả biệt thự không có ai ra vào.
Bọn họ căn bản cũng không ở nơi này, vậy anh đưa đứa bé đi nơi nào đây?
Cảm giác này ép cô điên rồi, có phải không cho một cơ hội gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279309/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.