Editor Cát
“Lâm, không nên như vậy. Chỉa súng vào đầu của tôi thì cô ấy có thể tỉnh lại sao? Để tôi xem cô ấy thử.” Nghiêm Quân Hạo không thể bị súng của cậu ta hù dọa đến sợ được.
Kéo chăn mỏng đắp trên người của Nhược Tuyết ra, nhìn những vết xanh tím trên người cô, anh thân là bác sĩ cũng cảm thấy đáng sợ. Người ta chỉ là một cô gái yếu đuối lại bị tên ác ma không có nhân tính kia tàn phá. Anh thật sự không đành lòng, cô ấy đã đi theo bên cạnh cậu ta nhiều năm như vậy mà cậu ta ác tâm đối xử với cô như vậy.
Nếu đã hận như vậy không bằng cho người ta thoải mái chút đi, cũng không cần hành hạ người ta đến sống dở chết dở như vậy chứ! Người đàn ông này là cái gì chứ! Dĩ nhiên, anh không đem những lời này nói ra, anh đâu phải không cần cái mạng nhỏ này. Huống chi người đàn ông đàn cầm súng kia không có mở to mắt.
Được rồi, chỉ là bị thương ở bên ngoài thôi, cộng thêm thể lực cạn kiệt.
Nhưng ngoại thương kiểu này có nhiều chỗ anh không thể nào bôi thuốc, vậy…
“Lâm, việc bôi thuốc, muốn tôi làm thay sao?” Tay lấy hộp thuốc bôi từ trong hòm thuốc ra, Nghiêm Quân Hạo đem giơ ở trước mặt Lương Úy Lâm, anh cũng bội phục dũng khí của mình, ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta thế nhưng hai chân của anh không hề thấy run.
"Nghiêm Quân hạo, cậu cút cho tôi." Đoạt lấy thuốc trong tay cậu ta, Lương Úy Lâm cúi đầu rống lên.
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279265/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.