Sau khi Nhược Tuyết rời khỏi chung cư, cũng không gọi điện lại cho anh nữa.
Cô đi bộ dọc theo những con đường quen thuộc, ánh đèn đường rực rỡ chiếu lên dòng người đi đường vội vã, hẳn là họ đều đang trở về nhà? Chỉ có một mình cô là chẳng có nơi nào để đi.
Trời lạnh như vậy, có lẽ chỉ có cô là chẳng có người thân bạn bè an ủi , cô độc đi trong gió rét.
Nhược Tuyết vẫn cúi đầu đi bộ, không để ý đến chiếc xe phía sau không gần không xa cứ đi theo cô, có lẽ cô cũng không có khả năng phát hiện ra nó.
Nếu như có thể đi luôn thì thật tốt biết bao! Giá như cô không phải quay trở lại chốn ấy! Nhưng chân của cô đã mỏi lắm rồi. Quanh năm bị nhốt trong phòng, thể chất đã kém đi không ít, nếu còn đi tiếp , e rằng cô sắp không chịu được nữa rồi.
Nhược Tuyết cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào một cột đèn đường nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động gọi một cuộc.
Cô cho là còn phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa anh mới tới, ai ngờ, không tới một phút, chiếc xe quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng lẽ anh ta vẫn ở xung quanh đây sao? KHông thể nào! Lương Úy Lâm căn bản không phải loại người để cho cô đi dễ dàng như vậy. Hẳn là anh ta vẫn phái người theo dõi cô.
“Tiểu thư xin mời lên xe. Đã khuya rồi, bên ngoài rất lạnh? Anh Cánh xuống xe, vẫn duy trì giọng điệu không nóng không lạnh.
“Lại làm phiền anh rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279254/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.