Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái nơi thiếu chút làm cho người ta hít thở không thông kia, Nhược Tuyết cẩn thận theo sau anh ra khỏi tòa thành xinh đẹp.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như nước mà Tiểu Ngữ khi còn sống thường nhắc tới, tâm trạng của cô dường như càng trầm lặng hơn . Bà giống như đã coi cô là Tiểu Ngữ rồi, chẳng lẽ do không chịu nổi cú sốc mất đi đứa con gái bé bỏng nên mới thành ra như vậy chăng?
Lòng cha mẹ quả thật rộng lớn không gì sánh bằng! Không biết trong khoảng thời gian cô rời nhà, cha mẹ cô liệu vẫn còn mạnh khỏe?
Cô biết rằng mình không thể hỏi! Nhưng trong lòng vẫn nhớ đến họ.
Bởi vì trong lòng chất chứa nhiều suy nghĩ, Nhược Tuyết cúi đầu đi bộ, dưới chân bước đi cũng ngày càng chậm. Đợi cô sực tỉnh nhìn về phía trước, người đàn ông kia đã đi cách cô mười mấy thước.
Bóng dáng của anh thon dài đổ trước mặt, anh đi nhanh như vậy có phải là đang tức giận hay không? Anh đang muốn đi tới nới nào đây? Tại sao bên cạnh anh không có một vệ sỹ? Huống hồ A Cánh lúc nào cũng theo anh như hình với bóng bây giờ cũng không thấy.
Bốn giờ là khoảng thời gian nhàn nhã nhất để uống trà chiều. Hôm nay thời tiết không thể xem là tốt bởi không thấy mặt trời ló dạng, ở đây ngay cả người đi đường cũng khó thấy nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của mùa xuận. Cơn gió mang theo hơi tuyết mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien/1279248/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.