Buổi tối họ cùng nhau trở lại khách sạn.
Sau khi về phòng, vẻ mặt Giang Thừa Châu mới hứng thú nhìn cô ngồi trên ghế, gỡ giày cao gót trên chân xuống, sau đó thay dép.
Anh nhìn vô cùng chăm chú, kiểu chăm chú này khiến Mộc Tuyên Dư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh trầm tĩnh, loại trầm tĩnh này khiến cho cô nghĩ đến thời đại học.
Khi cô theo anh đi học, anh nhìn chằm chằm vị giảng viên đeo kính dùng phấn vẽ các bộ phận trên cơ thể người trên bục giảng, anh hay chăm chú như vậy, hai khửu tay đều đặt ở trên bàn, cây bút cầm trên tay phải hơi chuyển động, sau đó lông mi hơi áp về hướng mi tâm.
Ánh mắt nhất thời nhìn nhau vài giây, Giang Thừa Châu mới đưa tay kéo cà-vạt buộc trên cổ mình, “Đi giày cao như vậy, không mệt à?”
“Mệt, cho dù giày cao gót hơn nữa, thì lúc đi vẫn thoải mái, nhưng đứng thẳng lâu cũng sẽ mệt.”
“Chân của phụ nữ các em thích chịu ngược?” Anh tùy ý ném âu phục và cà-vạt qua một bên, đưa ra một đánh giá như thế.
Cô cúi đầu nhìn chân mình, suy nghĩ một chút, “Anh có thể suy nghĩ từ một góc độ khác, rằng phụ nữ đều có tính nhẫn nại.”
Nhẫn nại? Cái chữ này khiến anh dừng bước lại lần nữa nhìn về phía cô, phụ nữ đều rất giỏi nhẫn nại sao, là thế này? Anh chớp chớp mi, ánh mắt có chứa khiêu khích rơi xuống người cô, “Nhưng anh chưa từng nghe tới chuyện xưa về phụ nữ nằm gai nếm mật.”
“Nhưng phụ nữ thời hiện đại…” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291135/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.