Rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa, lay động lúc ẩn lúc hiện, bên ngoài cửa sổ vừa đúng lúc là trời xanh vô tận, mây trắng dường như không chịu nổi một màu xanh như vậy, như bị kéo thành một cây kẹo bông.
Hôm nay thời tiết hẳn sẽ rất đẹp, cô mở to mắt nhìn một điểm nào đó ở phía chân trời, lúc thành công dùng mắt thường cảm nhận được mây trắng đang lay động, liền thu hồi đường nhìn.
Lại nhìn về phía người đàn ông đang ngủ bên cạnh, dường như anh ngủ rất ngon, khuôn mặt bình thản, cô đưa tay nghịch ngợm ở khóe miệng anh một cái, lúc anh cười rộ lên nhìn rất đẹp, tư thế ngủ của anh khiến cô không khỏi nghĩ tới thời tiết đẹp hôm nay, dường như rất giống nhau.
Chẳng qua là tay cô còn chưa kịp rút về đã bị Giang Thừa Châu đột nhiên mở mắt ra bắt lại.
Cô hơi kinh ngạc, thật không ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại, anh lại chỉ đùa bỡn tay cô, thậm chí còn đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn vài cái.
Cô lập tức thu tay mình, cúi thấp đầu, cũng không nói gì.
Giang Thừa Châu lại cười cười, “Vừa nãy nhìn anh không ngừng, định làm gì?”
Cô giương mắt nhìn anh, “Vậy anh nhìn em, muốn làm gì?”
Sự thật hiển nhiên, nếu như anh không nhìn cô, tại sao lại biết cô nhìn anh không ngừng chứ?
Anh giương tay ôm cô vào trong ngực, “Em nói xem anh muốn làm gì?”
Trong không khí chảy xuôi một chút mập mờ, đồng thời càng thêm kịch liệt, hai mắt mù sương của anh hàm chứa ý cười nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291134/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.